TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 152: Thiên Long loạn lạc 49

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Đường Đường nói: "Đừng cãi nữa, cho Chử Trà ấy đi, Chử Tràvẫn dùng kiếm trắng, huynh ấy là chiến lực số một mà.” Mười mấy người chơi không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận với Pháo Thiên Minh, rõ ràng rất không phục.

Pháo Thiên Minh cũng là lần đầu tiên thấy kiếm màu vàng, tò mò cầm lên xem: Phi Mã kiếm: Tấn công thượng phẩm, chất lượng trung phẩm, có 5 thuộc tính hoàng kim gây sát thương, tăng 2% tốc độ rút kiếm. Cái này dưới 100 vàng thì không thể mua được, chẳng trách mọi người nhìn mình như vậy.

Có điều, Pháo Thiên Minh vẫn ngạc nhiên hỏi: "Cho ta? Sau này có thể ta sẽ thoát bang mà.”

"Vốn là ngươi giết, nếu ngươi lấy trước thì vẫn là của ngươi.” Đường Đường van nài nói "Có thể ở lại thêm hai ngày được không? Chỉ cần đưa họ lên 40 là được.”

"Cũng đúng ý ta...”, Pháo Thiên Minh vừa nghịch kiếm vừa quyết định nói: "Được! Chỉ một ngày thôi!” Bây giờ y đã hiểu tại sao bang chủ này lại nghèo đói đến thế, không đủ tàn nhẫn! Nếu ở bang hội của Xa, lấy được mà không nộp lên cho đội trưởng phân phối, tự tiện giữ lại, tuyệt đối bị khai trừ khỏi bang, rồi dẫn người giết cho đến lúc rơi vũ khí. Có thể thấy không phải Đường Đường không thích thanh kiếm này, cứ vô thức nhìn kiếm. Nhưng cô luôn nhường nhịn để đổi lấy lời cảm tạ nhất thời của người khác. Có lẽ từ trước đến nay tất cả đồ đạc đều phân phối theo cách này.

Luyện cấp thì rất nhàm chán, hiệu quả của nhóm của Pháo Thiên Minh khá tốt, sau một ngày, khi người chơi cuối cùng lên đến 40 và nói "bye bye" thì cấp độ Pháo Thiên Minh đã đạt 40 cộng thêm 50%. Cô nàng đa đen đã bị thuyết phục rời đi, vì hiệu quả này so với bên bang hội của cô thì quá tệ. Vậy là chỉ còn lại Đường Đường và Pháo Thiên Minh.

"Cảm ơn ngươi, ta phải giải tán bang rồi, thực sự rất cảm ơn ngươi.” Rõ ràng tính cách Đường Đường đã trở nên khoan dung hơn nhiều, mỗi khi có người chơi đạt 40 cấp, cô lại thuyết phục họ rời đi, nụ cười trên mặt cũng nhiều thêm.

"Đừng khách khí! Chúng ta đều là bằng hữu.”

"Bây giờ ngươi định làm gì?”

"Đợi đã!” Pháo Thiên Minh cầm điện thoại, tai vang lên giọng hát dâm đãng bất ngờ nhưng cũng rất chân thực: "Thái Huyền Kinh, Thái Huyền Kinh...”, khiến Pháo Thiên Minh ngạc nhiên ở chỗ người gọi lại là Vô Song Ngư lạnh lùng. "Đang phát điên gì vậy?”

"Khó chịu quá! Trà, Thái Huyền Kinh bị ta lấy được rồi." Vô Song Ngư hôm nay thật khoái chí.

"Ngươi lấy được sao?" Pháo Thiên Minh thấy lạ, Xa và Bất Túy đều có thực lực trển hắn ta cơ mà.

"Nói ra cũng xấu hổ lắm, Phượng Hoàng và Hát Bất Túy mà ta sợ nhất trong vòng bán kết lại rơi vào cùng bảng đấu, kết quả là... ha ha... ha ha..."

"Nói đi, không nói ta cúp máy đấy!"

"Được, ta nói đây, kết quả hai người họ đánh nhau tơi bời, rồi... ha ha... rồi ta đã... ha ha!"

"Điên à!"

"Ta cũng thấy lạ, người đầu tiên ta nghĩ tới khi lấy được tuyệt học là ngươi, chẳng lẽ vì luôn bị ngươi áp đảo nên khó chịu à?"

"Đúng là tâm lý tiểu nhân điển hình."

"Than ôi! Nhưng tuyệt đối của ta vẫn chưa hoàn chỉnh, ta còn phải hoàn thành một chuỗi nhiệm vụ lớn nữa. Con mẹ nó! Muốn luyện cấp mà cứ bận rộn không có thời gian."

"Luyện cấp à? Ngươi đợi đã..." Pháo Thiên Minh thả điện thoại xuống hỏi: "Đường Đường, ngươi có rảnh dẫn vài người bằng hữu của ta luyện cấp, lên 50 là được rồi."

"Được!" Có thể thấy Đường Đường rất vui mừng, cô vẫn chưa biết sau khi giải tán bang phái đảng sẽ đi đâu, Pháo Thiên Minh có việc cần nhờ cô giúp đỡ, làm sao cô có thể chối từ.

"Tiểu Ngư! Gọi hết Hát Bất Túy, Phượng Hoàng, Tinh Ảnh, Ái Niếp Niếp, Một Giới đến cả đây, bên này ta có một vị cao nhân luyện cấp, thăng cấp nhanh hơn cả tên lửa."

"Thôi đi!..."

"Vậy ngươi đừng đến, ta sẽ đi gọi Phượng Hoàng..."

"Đến đến! Đã nói là đến thì đến, nói địa chỉ đi!" Vô Song Ngư quả thật là tiểu nhân, sợ người khác chiếm lợi thế, bỏ lỡ cơ hội.

Sau khi Pháo Thiên Minh đưa ra địa chỉ, thấy Đường Đường có vẻ lo lắng bất an liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì! Những người ngươi gọi tới hình như đều là đại sư huynh các môn phái, ngươi bảo ta dẫn bọn họ luyện cấp, không phải...không phải là để cho người ta cười nhạo ta sao?" Đường Đường hơi đỏ mặt, thấy Pháo Thiên Minh nghi ngờ bèn bổ sung: "Bọn họ sẽ nói, nhìn kìa, Đường Đường đứng nhất về cấp bậc mà lại vô dụng như thế..."

"Không đâu, không đâu! Bọn họ sẽ thích ngươi. Tin ta đi, ta sẽ gọi thêm người." Pháo Thiên Minh cầm lấy điện thoại gọi: "Phích Lịch chết tiệt, mau Tần Vương lăng...luyện cấp, không tới biến đi, đừng bảo ta không gọi." "Kiếm Cầm..." "Tiểu Nhị..." "...Là Vụ Lý Hoa à? Ta ở đâu?... Buộc phải nói ra sao? Thôi được! Ngươi tới đây đi!" "Mã! Người thân không được theo vào Tần Vương lăng!"

...Tất cả cao thủ tụ tập lại một chỗ, cùng nhau đánh giá vị cao nhân luyện cấp mà Pháo Thiên Minh đề cập tới. Đường Đường đứng trong đám đông ngẩng đầu lên cũng không phải, cúi đầu xuống cũng chẳng được, cực kỳ lúng túng.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩