Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Ngươi tới rồi! Bắt đầu luyện thôi." Thấy Pháo Thiên Minh đến, Đường Đường cũng không nói gì, lập tức phóng 36 dao bay... dùng chính Tiểu Lý Phi Đao. Mọi người phối hợp tạo khoảng trống cho Pháo Thiên Minh. Đợi quái đến, Pháo Thiên Minh rút kiếm chém một nhát rất dễ dàng nhưng kinh nghiệm tăng không đến 0.01%. Trong khi những người còn lại phải vất vả, cho đến khi Đường Đường dùng đao hỗ trợ mới dễ dàng tiêu diệt hết đợt quái này.
"Của ngươi là võ công cấp cao đúng không? Mạnh như vậy, nếu muốn rời bang... ngươi có thể nói trước với ta một chút được không, đừng không từ mà biệt?"
Lần đầu tiên trong trò chơi, Pháo Thiên Minh thấy cảm động hỏi: "Sao ngươi không giải tán bang luôn đi, võ công của ngươi kéo quái chắc là số một rồi?"
"Ta chỉ muốn thành lập bang hội... chưa bao giờ nghĩ đến gia nhập bang phái khác. Sao ngươi lại đến bang của ta vậy?"
"...Thật ra... ban đầu ta chỉ định đến học hỏi một chút thôi." Nói xong Pháo Thiên Minh hơi ngượng, đây quả là vẩy muối vào vết thương của người khác, người ta bị đá, giờ mình chạy tới nói, ta chỉ muốn sưởi ấm rồi đi...
Nhưng Đường Đường lại cười: "Ngươi là người đầu tiên nói thật với ta đấy. Ta chẳng có gì cả, ngoài khả năng đưa người ta lên cấp 50... ta không có gì khác. Hơn nữa..." Đường Đường nhìn đám người mới bên cạnh, nói sang chuyện khác: "Thôi ngươi cứ luyện tạm đi! Thật ra ta nghĩ là ngươi dẫn dắt chúng ta mới đúng."
Lúc làm màu, kẻ xấu sẽ xuất hiện, rồi anh hùng lộ diện, đánh bại kẻ xấu, cưới người đẹp về sinh con. Đoạn chuyện máu chó này... sắp xuất hiện rồi.
"Đường Đường, bang chủ của chúng ta bảo mọi người nhường chỗ cho một chút. Chỉ hai người xuất sư mà cũng biết ngại không dám chiếm chỗ này à." Người nói trông rất giống kẻ xấu.
Pháo Thiên Minh đợi Đường Đường phản bác, rồi giao đấu, rồi hoàng tử tuấn tú cưỡi ngựa trắng giết người đoạt trái tim mỹ nhân... Nhưng! Nhưng! Đây là truyện của tôm viết, thật đáng tiếc...
"Này! Sao lại là ngươi?!" Pháo Thiên Minh thu kiếm lại... Là người quen, cô nàng da đen. Vừa mới khiến cô nàng bị đập nát thuyền, giờ tức giận cũng phải nhịn. Giả bộ oan ức thật khó chịu.
"Cô nàng da đen, là ngươi à, ngươi không sao chứ!"
"Không sao cái rắm, ta tìm ai đòi đền bù đây. Thuyền bị đập nát rồi- ôi! Ngươi bảo ta tháng sau kiếm tiền đâu để mua trang bị?" Cô nàng da đen rất tủi thân. Đây không khác nào tốt bụng bị ném đá, nhưng cô cũng không trách Pháo Thiên Minh, chỉ trách cái thứ giống ngọn lửa kia. "Trang bị của ngươi đâu?" Cô gái da đen là người đầu tiên nhận ra điều này.
"Rơi hết rồi."
"Rơi sạch à? Sao ta không nhặt được, ôi- ngươi thật đáng thương." Cô nàng da đen đồng cảm với chính mình trước, rồi mới đồng tình với người khác.
Đường Đường nói: "Chử Trà, chúng ta ra ngoài luyện đi! Ở đây... giờ không còn hiệu quả lắm."
"Đừng, toàn người quen mà. Cô nàng da đen, cô gọi mọi người sang đây chơi chung đi!"
"Bang không phải của ta, ta hỏi trước đã."
"Bang chủ bảo, đều là người quen thì thôi, nhưng vẫn nên luyện riêng từng nhóm. Ta xin gia nhập cùng các ngươi. Đường Đường tỷ, cho ta chung nhóm nhé!"
"Cô muốn gì?" Pháo Thiên Minh cảnh giác hỏi.
"Ta biết chắc chắn ngươi quen Tinh Ảnh phải không? Ngươi kể ta nghe chuyện của hắn được không?" Vừa nhắc đến Tinh Ảnh, mắt cô nàng đa đen sáng long lanh như sao.
"Có gì tốt đâu mà hỏi? Hắn xấu xa, vô sỉ, chiếm hết phần hạ lưu rồi, ta có đi cướp cũng không bằng hắn." Pháo Thiên Minh rất khó hiểu.
Cô nàng da đen tức giận trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Ngươi không được nói vậy về hắn, hắn... ta nói thật với ngươi, hắn là tình lang trong mộng của ta."
Pháo Thiên Minh cố nhịn cười, cắn chặt môi để không bật cười, một lúc lâu sau mới nói với con gà mái đen đang tức giận: "Vậy thế này nhé! Đợi hắn xong việc, ta gọi hắn tới đây, ngươi chậm rãi tâm sự với hắn nhé?"
"Thật sao?" Cô nàng da đen như sắp bay lên.
"Thật!" Pháo Thiên Minh cười ngặt nghẽo.
Đường Đường im lặng nhìn hai người, như một người ngoài cuộc. Cô vốn cũng là một thiếu nữ tính tình khoáng đạt, sau nhiều lần bị phản bội dần trở nên trầm mặc. Chỉ riêng đẳng cấp của mình mới khiến cô cảm thấy an ủi. Pháo Thiên Minh cũng chú ý đến vẻ im lặng của cô nên hỏi: "Sao vậy Đường Đường?"
"Không có gì! Luyện cấp thôi!" Đường Đường rút ra một đống phi tiêu- Tiểu Lý Phi Tiêu, chín trăm chín mươi chín nhánh một bộ, chiếm một ô trống. Pháo Thiên Minh chỉ mua phi tiêu một lần, đến bây giờ vẫn còn gần ngàn cái, nhưng nhìn thiên hạ đệ nhất đao bị rút ra lung tung vẫn có cảm giác kỳ lạ.
Nơi có nhân vật chính là có chuyện... "keng" một tiếng, một thanh kiếm dài thuộc tính hoàng kim hiếm có rơi xuống. Vài người chơi cấp thấp vội vàng giành giật nhưng bị Đường Đường cầm trước.
"Đường Đường tỷ cho ta."
"Cho ta đi Đường Đường tỷ, ta vẫn luôn dùng kiếm trắng."
"Tại sao, quần áo lần trước ngươi đã lấy rồi. "
۩ ۩ ۞ ۩ ۩