Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Tông Duy Hiệp nghe vậy nổi giận, rõ ràng là tới gây rối. Đang định nổi điên thì nghe một giọng già nua: "Người tới đều là khách. Nhị đệ không được vô lễ."
Một lão nhân râu tóc bạc phơ đi tới hỏi: "Lão phu Quan Năng, có phải thiếu hiệp đến chúc mừng theo chỉ thị của Trương chân nhân không? Hình như chúng ta chưa từng báo tin cho Võ Đang. Chúng ta biết Trương chân nhân tuổi đã cao, không tiện làm phiền người. Tuy nhiên, đã đến là khách, xin mời thiếu hiệp ngồi xuống!" Ý là chỗ dựa của các ngươi già rồi, ngoan ngoãn thì cho uống rượu, bằng không thì chẳng ai bảo vệ được các ngươi đâu.
Pháo Thiên Minh nhận tin nhắn của Tinh Ảnh: Đã ra ngoài, ta sắp hành động, gây chút rối loạn đi.
"Thật ra..." Pháo Thiên Minh nói nhỏ: "Ta nghe nói đứa trẻ đó không phải con ruột của Đường chưởng môn, mà là vợ ông ấy và lão ngũ sinh ra."
Quan Năng sững sờ, chỉ tay vào Pháo Thiên Minh quát: "Ngươi nói bậy!"
"Ta có bằng chứng." Pháo Thiên Minh nói vào tai Quan Năng: "Không được giết ngươi, nhưng ta có thể phế bỏ nhà ngươi." Pháo Thiên Minh vung tay phải, xoay cổ tay một vòng, thanh Chân Võ kiếm quay 360 độ. Quan Năng chưa kịp phản ứng thì cánh tay trái đã rời khỏi người, đau đớn hôn mê bất tỉnh. Mọi người sững sờ, Kiếm Cầm đã nhận tin, lập tức rút kiếm đâm một nhát, làm mù mắt trái Tông Duy Hiệp.
Tông Duy Hiệp đau đớn nhắm mắt lại, xông tới đấm một quyền. Kiếm Cầm đã sớm chuẩn bị kéo người chơi bên cạnh ra đỡ. Chỉ nghe bốp một tiếng, ngực người chơi bị đấm trúng, hóa thành ánh sáng bay đi. Pháo Thiên Minh giật mình, chiêu này cho thấy Ngũ lão cũng không phế, ít nhất không yếu hơn mình, một đối một có thể thắng nhưng một đối hai thì phải chạy.
Mắt phải Tông Duy Hiệp vừa mở ra thì thấy ánh bạc lóe lên, mắt phải cũng đau nhói rồi chìm vào bóng tối. Pháo Thiên Minh dùng Du Nhận Hữu Dư bổ sung đầy đủ nội lực, tất cả NPC xôn xao: "Bắt thích khách!" Pháo Thiên Minh thầm nghĩ: loạn như vậy là đủ rồi!
Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm định lẻn đi thì nghe tiếng gầm từ ngoài cửa: "Tên tặc tử, dám đến Không Động gây sự!"
Pháo Thiên Minh hoảng hốt, sao hắn lại biết được? Quay lại nhìn, càng kinh hoảng hơn khi thấy Kiếm Cầm đã biến mất...
Pháo Thiên Minh lúng túng, chỉ còn cách bay ra cổng qua đỉnh đầu mọi người. Vừa ra khỏi cổng, một quyền cực mạnh đánh tới từ bên hông. Pháo Thiên Minh không kịp phòng bị, vung kiếm đỡ đòn, lợi dụng đà bay hạ xuống đất. Nội tạng như bốc lửa, vội vớ lấy thuốc chữa thương nuốt vào rồi chạy, nhắn tin: "Kiếm Cầm, ngươi đâu rồi?"
"Sao ngươi chạy ra cổng chính, không chạy cổng sau?"
"Có cổng sau à?"
"Có chứ!"
"Sao ngươi không bảo ta đi cổng sau?"
"Ta tưởng ngươi biết. Bọn họ đuổi theo ngươi hết rồi, chúng ta gặp nhau dưới chân núi nhé!"
Pháo Thiên Minh im lặng, thường xuyên bị cô nàng này đánh bại.
Tinh Ảnh cười khẩy: Ta bảo đệ tử trong viện đi báo Đường chưởng môn có thích khách, không giết ai mà còn bắt được đứa nhỏ, thật quá thuận lợi.
Trong khu rừng gần chân núi, ba người đưa mắt nhìn đứa bé đang nằm dưới đất khóc lóc thảm thiết. Nhiệm vụ này không khó ở chỗ võ công của năm vị lão nhân, năm vị danh tiếng không nhỏ trong võ lâm, nhưng bị hành hạ là điều chắc chắn. Dù là ba tên bại hoại chính diện giao đấu cũng khó mà đánh bại được năm vị. Vậy nên, khó khăn của nhiệm vụ này nằm ở đứa trẻ. Cần vừa đáp ứng nguyên tắc của Trương Tam Phong, vừa khiến Ngũ lão nếm đau khổ.
"Nhiệm vụ này hẳn là dùng đứa trẻ để trừng trị bọn chúng, nhưng có vẻ như có chút vấn đề. Tổ sư nói hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thêm đạo đức, nhưng ta nghĩ giết hại tiểu quỷ chắc chắn sẽ bị trừ điểm đạo đức."
"Ta rất ghét trẻ con, nhưng...ta không thể ra tay được." Tinh Ảnh cũng lắc đầu, hai người nhìn sang Kiếm Cầm, chắc là có chút tình mẫu tử.
Kiếm Cầm nói: "Ta còn chưa có bạn trai, đừng nhìn ta như vậy. Ta cũng không thích trẻ con lắm, ồn ào chết đi được."
Pháo Thiên Minh thanh minh: "Tổng kết lại, chúng ta có cách xử lý như sau: Một, bịt miệng nó lại cho chết đói. Hai, ném vào đám quái vật để bị cắn chết... ta đề nghị chọn hổ, đau đớn ít hơn, ta thật từ bi. Ba, đem nó đến Tây Hạ Nhất Phẩm Đường bán cho Diệp Nhị Nương để bà ấy hành hạ cho đến chết. Bốn, quán trọ bên ta có một đôi vợ chồng có thể nhận nuôi đứa trẻ, dù họ theo hệ Cổ, chưa chắc đã đồng ý. Năm, giải pháp đơn giản nhất là gửi cho gia đình NPC bình thường, nhưng khó đảm bảo Ngũ lão kia không tìm ra rồi tàn sát cả thôn."
Tinh Ảnh nói: "Dù sao thì hai người các ngươi tự lo giải quyết vấn đề đứa trẻ đi."
Ba người trầm ngâm suy nghĩ, bỗng Kiếm Cầm nhảy dựng lên: "Ta nghĩ ra rồi! Ngày mai là ngày đấu giá, chúng ta đem nó đi bán đấu giá!"
"Đấu giá trẻ con ư?" Pháo Thiên Minh giật mình, lần đầu nghi ngờ bản thân đã già hay Kiếm Cầm quá thiên về thương mại. Ý tưởng này dù ở triều đại nào cũng là tội ác.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩