TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 187: Cơn thịnh nộ của Phong ca trong Ỷ Thiên 2

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Đưa quà chúc mừng cái gì?"

"Nói là Chưởng môn Không Động Đường Văn Lượng đã già mới có con, đầy tháng rồi. Dù sao ta chỉ cần đưa quà đến môn phái là xong việc. Này! Nhìn hai người các ngươi lén lút thế kia, chắc chắn lại định làm chuyện xấu đúng không?" Kiếm Cầm có ham muốn phá hoại không kém gì nam nhân. Đặc biệt là biết khi ở cùng Pháo Thiên Minh chắc chắn sẽ có rất nhiều bất ngờ, lúc nào cũng hồi hộp vui sướng.

"Đầy tháng? Có cách rồi!" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm tay: "Không cho phép chúng ta giết chết Ngũ lão, vậy chúng ta sẽ giết đứa con đầy tháng của hắn!"

Vừa dứt lời, hắn ta bị hai người kia liếc xéo khinh bỉ. "Con trẻ đầy tháng mà cũng ra tay được sao? Chử Trà ta thật không ngờ ngươi lại là loài cầm thú. Theo ta, nên bắt cóc con nhỏ rồi bán vào lầu xanh..."

Kiếm Cầm hít một hơi lạnh, hỏi: "Rốt cuộc các người định làm gì? Một tên mưu sát, một tên buôn người. Hơn nữa mục tiêu còn là một đứa trẻ đầy tháng."

"Là thế này! Một đệ tử con riêng của Tổ sư gia nhà ta bị giết chết trên núi Võ Đang. Ngài rất tức giận, nhưng vì luật chơi không tiện ra tay trực tiếp, bèn giao nhiệm vụ cho chúng ta đi đòi nợ."

"Ta cũng muốn tham gia." Kiếm Cầm phấn khích: "Có điều, các người không thể động thủ với một em bé."

"Cũng được! Vậy chúng ta sẽ lẻn vào bắt cóc." Pháo Thiên Minh đề nghị hai người.

Hai người gật đầu: "Cách này dễ thực hiện hơn."

Không lâu sau, lần lượt có người chơi ra khỏi trạm dịch. Ba người phát hiện Thập Đại Môn phái đều cử người chơi đến chúc mừng. Thậm chí nhiều môn phái ẩn và bán công khai cũng có khá nhiều đệ tử đến đây. Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh lấy một tờ ngân phiếu làm quà, từ chối đề nghị của Kiếm Cầm là bắt một con ngỗng đi tặng. Lần trước ở Hành Dương toàn NPC nên không sao, lần này có nhiều người chơi, không nên làm trò cười. Tất cả người chơi gặp nhau đều mỉm cười, hiếm khi có cơ hội tụ tập đông đủ như vậy. Có người vừa nói chuyện vừa leo núi, có người vừa nói nhảm vừa tán gái...

Những môn phái ẩn đến đây phần lớn là Thần Quyền môn, Kim Đao môn gì đó tuy có một số võ công cấp cao nhưng không tính là gì. Nhưng những môn phái này có ưu điểm là vừa gia nhập đã có thể học võ công cấp cao, tuy tiền đồ tối tăm nhưng vẫn tốt hơn phần lớn người chơi của các môn phái chính thức còn vật lộn với võ công cấp trung. Còn môn phái trâu bò như Vụ Lý Hoa thì khinh thường cử người đến đây. Không một ai trong số mười mấy môn phái ẩn khiến ba người hứng thú.

Nhanh chóng đã tới cổng Không Động, bên trong và ngoài cổng đều trang hoàng rực rỡ, vui vẻ. Năm vị lão nhân vốn không con, giờ tuổi già lại may mắn có đứa con, thật là chuyện vui. Có câu nói rằng đàn ông có ba niềm vui lớn trong đời: lúc trẻ thành công, trung niên góa vợ, già được con. Chưa trải qua thì không biết, sau này sẽ hiểu, vợ già thì rất khó chịu.

Người chơi nộp quà ở sơn môn rồi vào chờ tiệc hoặc bỏ đi nếu không muốn ở lại. Nhưng phần lớn vẫn vào trong, bởi ở nơi đông NPC, có thể nhận được nhiệm vụ bất ngờ.

Ba người Tinh Ảnh đi võ đài vào sân trong, sân trong đã sắp xếp sẵn gần trăm bàn tiệc, còn ba tiếng nữa là đến giờ, khách khứa đang chờ trong đại sảnh. Ba người liếc nhìn khu vực nội viện, chỉ có một đệ tử bình thường canh gác bên ngoài, không quá khó để đột nhập.

Nhưng vấn đề là liệu có thể bắt đứa trẻ trước khi Ngũ lão phát hiện hay không. Chưa kể đến võ công của Ngũ lão, chỉ cần không cẩn thận đụng độ làm hại người ta cũng phạm luật rồi.

Tinh Ảnh vỗ ngực: "Việc đứa trẻ cứ để ta lo, còn xử lý ra sao thì các ngươi tự chịu trách nhiệm. Thế nào?"

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm gật đầu: "Đồng ý!"

"Vậy các ngươi trước đi tạo rối loạn ở sảnh chính và sảnh bên, đợi tín hiệu của ta."

Hai người Pháo Thiên Minh vừa vào sảnh bên thì thấy một lão già mặc áo xám đang nói chuyện, liếc nhìn rồi đi tới hỏi: "Không biết Trương chân nhân có mạnh khỏe không?"

"Ngươi là ai?"

"Lão hủ Tông Duy Hiệp."

"Cấp bậc ra sao? Luyện võ công gì?" Kiếm Cầm hỏi.

"... Thiếu hiệp nói gì?"

"Là NPC." Pháo Thiên Minh gửi tin cho Kiếm Cầm: "Hóa ra là lão nhị trong Ngũ lão... Đừng hiểu lầm, lão nhị này không phải của chúng ta đâu. Ngươi hỏi Tổ sư gia nhà ta à? Ngài ấy gần đây đồ đệ bị người ta giết, sức khỏe sao có thể tốt được."

"Ý là Trương Thúy Sơn, Trương Ngũ Hiệp ư?" Tông Duy Hiệp giả vờ ngây thơ.

"Sao ngài biết được? Hay là... ha ha, đùa thôi mà. Dù sao nhìn ngài cũng không phải kẻ ti tiện, đâu có rảnh rỗi chạy đến Võ Đang giương oai. Ha ha!"

"Thiếu hiệp nói thế là ý gì?" Sắc mặt Tông Duy Hiệp bắt đầu khó coi, giọng nói cũng lớn hơn nhiều. NPC và người chơi xung quanh đều chú ý tới.

"Ngài không thích bị so sánh với loại tiện nhân à? Không ngờ ngài còn có sở thích đó." Người chơi xung quanh bắt đầu cười khúc khích.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩