Sau khi hoàn tất mọi việc, hắn liên tục xác nhận phía sau không có "đuôi" mới lặng lẽ quay về võ viện.
Dưới màn đêm, Ngô Uyên như một bóng ma lướt đi. Quân sĩ canh gác bên ngoài võ viện, hộ vệ tuần tra bên trong, thậm chí cả nhất lưu cao thủ Cổ Kỷ canh giữ ở tầng một đều không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Leo lên cầu thang dọc theo bức tường, Ngô Uyên tiến vào gian diễn võ thất quen thuộc, khoanh chân ngồi xuống.
"Thần phách càng lúc càng mạnh, cảm ứng đối với hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng rõ ràng, ngược lại giúp ta hiểu rõ hơn về Khống Cảnh."
Hắn lẩm bẩm tự nói: "So với kiếp trước, chiến đấu kỹ xảo của ta bây giờ không hề kém cạnh."