Tây Cực, Vĩnh Dạ.
Phụ nhân mặt mày hiền lành, mất đi hy vọng, lúc này nàng tay cầm sáo dài, ngồi thổi trong băng tuyết.
Tiếng sáo du dương, theo tuyết vang xa.
Sáo khúc sầu đứt ruột, phụ nhân buông sáo, có lời muốn nói nhưng đã quên.
Ba năm trước, nàng còn là Vương mẫu chưởng quản Cửu Diễm.