“Ta vẫn ở đây.”
Lý Nguyên ôn nhu nói, sau đó lại xin lỗi: “Xin tha thứ cho ta vì đã giấu diếm sự thật, hài cốt kia là ta cố ý lưu lại.”
Chân Viêm Tuyết đã từng là cô nương ngốc, nhưng sau khi trải qua một loạt các sự tình như hoang ngôn của Bất Hủ mộ địa, sinh ra trời sinh Thánh Vương, miệng đầy lời nói dối biên soạn 《 Cổ Dương Kinh 》, Đồng Nhung thị tộc phản loạn, Man hậu đoạt quyền, nàng đã sớm xóa đi phần ngu ngốc kia, cho nên… nàng tự nhiên không hề hận nam nhân trước mặt, ngược lại nhẹ giọng tán thưởng: “Thật may là chàng che dấu sự thật.”
Nếu không phải Lý Nguyên giấu diếm, cho dù nàng có diễn giỏi hơn nữa cũng không cách nào giấu diếm được Man hậu.
Mà không giấu được Man hậu, vậy thì tất thảy… sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, giống như một nắm tuyết nhỏ dẫn đến tuyết lở.