Phương Kiếm Long miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy được một cái hầu kết cơ bắp, một tráng hán đang đứng tựa vào gốc cây, quan sát hắn.
Áo của tráng hán đã sớm rách nát hết, bên hông chỉ treo một cái túi màu đỏ trông vô cùng ẻo lả, hình như là túi thơm.
Cự hán gãi gãi cằm, nhìn chằm chằm đôi phu thê mới cưới này, tò mò hỏi: "Tại sao không chạy trốn?"
"Nếu tiền bối muốn bắt thì cho dù cho chúng ta thêm một nén nhang nữa để chạy trốn, cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại thôi… đã như vậy, cần gì phải chạy nữa?” Phương Kiếm Long cung kính mà tâng bốc, sau đó hỏi: "Vãn bối Phương Kiếm Long, dám hỏi tiền bối là…?"
Cự hán nói: "Hồng Liên giáo, tới nơi này để giết Chu Nộ Dương, nhưng lão đã chạy rồi. Vì vậy… hai kẻ nhỏ bé các ngươi đương nhiên sẽ biến thành mồi nhử. Cho nên ta sẽ không giết các ngươi bởi vì đối với ta mà nói, hai người các ngươi cũng chỉ như con kiến mà thôi. Hiểu chưa, các ngươi đã rõ tình hình hiện tại chưa.”