TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 195: Thu phục Cổ Tượng, đột phá lục phẩm (2)

Cộp.

Cộp cộp.

Giày giẫm lên vũng bùn.

Người đã đến gần.

Lý Nguyên đeo mặt nạ, nghiêng đầu nhìn xuống cửa sổ.

Trên con đường gạch ngói, hai người một cao một thấp đang đứng, chính là Cổ Tượng tướng quân và Triệu Tiên Đồng.

Triệu Tiên Đồng ngẩng đầu, đối chọi lại tầm mắt của hắn, nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Tượng tướng quân, mặt mang cừu hận nói: “Chính là hắn ta, hắn cướp đi chìa khóa bí khố của Sơn bang! Mà thực lực của ta không địch lại, bị hắn đuổi giết, may mắn ta nhảy xuống khe núi mới từ bên ngoài vòng trở về được!”

Lý Nguyên nhìn người này vốn dĩ đã chết, nhưng rốt cuộc lại xuất hiện ở đây, cùng thân thể không có gì khác biệt, ít nhất hắn không thể phân biệt rõ, nên đáy lòng có chút sợ hãi, nhưng đỉnh đầu của Triệu Tiên Đồng chỉ số vẫn là “350~388”.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Điều này có phải nói rõ quỷ phó chỉ có thực lực như khi còn sống, chỉ khi vào quỷ vực, bọn họ mới có thể biến thành quỷ hồn không nhận công kích bình thường.

Nghe được những gì Triệu Tiên Đồng nói, Lý Nguyên liền nói: “Cổ Tượng, người bên cạnh người đã sớm chết, hắn là quỷ phó sinh ra trong quỷ vực hố vạn nhân, muốn kéo người và ta cùng nhau đến quỷ vực.”

Triệu Tiên Đồng cả giận nói: “Hồ ngôn loạn ngữ, tướng quân, chúng ta hợp lực đem kẻ xâm phạm này bắt lại. Chìa khóa nhất định ở trong tay hắn!”

Lý Nguyên không nhanh không chậm nói: “Ngươi rõ ràng bị tên quỷ phó Minh Thư kia kéo vào hố vạn nhân, ngươi đã quên sao? Ta còn muốn cứu ngươi, đáng tiếc…”

Hắn thở dài: “Cuối cùng vẫn không kịp.”

Triệu Tiên Đồng sửng sốt, theo bản năng nói: “Nói bậy! Ngươi muốn cứu ta? Nếu không phải ngươi…”

Gã vừa định nói “Ngươi đem ta ném vào hố vạn nhân”, đột nhiên dừng lại, phát hiện đối phương dùng lời nói đào cho gã cái hố nhảy vào, vì thế vội vàng sửa miệng nói: “Đoạt chìa khóa, Minh Thư cũng sẽ không chết, sau đó ngươi còn đuổi theo ta.”

Lý Nguyên có chút sợ hãi nhìn thứ quỷ quái này.

Giờ khắc này, Triệu Tiên Đồng biểu hiện không khác gì người sống, thậm chí ngay cả cái bẫy nhỏ này cũng có thể phát hiện, Minh Thư lúc trước cũng vậy, nhưng bản chất họ đã trở thành quỷ phó, mục đích của bọn chúng là đem người họ hận, hoặc đem người giết bọn họ dẫn vào hố vạn nhân.

Nhưng một khi đến khu vực hố vạn nhân, một mặt làm người của bọn họ bắt đầu biến mất…

Như vậy, thứ quỷ quái hiện tại này rốt cuộc là người thật, hay là người mô phỏng ra? Hoặc là cái gì khác?

Loại quỷ vật này nếu như lẫn vào trong đám người, ai có thể nhận ra hắn là quỷ phó?

Khi Triệu Tiên Đồng và Lý Nguyên nói chuyện, thân thể Cổ Tượng tướng quân liền căng thẳng, đồng tử hơi co lại, da thịt màu đồng quanh thân cũng lặng lẽ trở nên cứng rắn hơn.

Bầu không khí rơi vào bế tắc.

Triệu Tiên Đồng đột nhiên khàn giọng kêu lên: “Tướng quân, ngài tin tưởng ta! Chúng ta phải liên thủ, trước tiên bắt lấy tên lục phẩm ngoại lai này.”

Cổ Tượng tướng quân đột nhiên đạp mạnh xuống đất, mặt đất rầm rầm nứt ra, y nhe răng cười nói: “Ta không tin ngươi chẳng lẽ còn tin người ngoài sao?! Chúng ta cùng xuất thủ, bắt hắn lại!”

Triệu Tiên Đồng mừng rỡ: “Được.”

Lý Nguyên vung ống dài trong tay, Long Thương đao “leng keng” dài ra.

Cổ Tượng tướng quân nói: “Ra tay!”

Hai chữ hạ xuống, dưới mặt đường gạch ngói như có Địa Long xoay người, cuộn mình bay lên, bay lượn nhẹ nhàng như bướm bắn tán loạn.

Trong lúc bụi đất tung bay, Triệu Tiên Đồng, Cổ Tượng tướng quân hóa thành hai tàn ảnh bắn nhanh ra.

Chỉ là…

Hai người bắn theo hướng khác nhau.

Triệu Tiên Đồng bắn về phía Lý Nguyên, Cổ Tượng tướng quân bắn theo hướng ngược lại.

Mặt như đúc sắt, thân mãng hán như đổ đồng, sau khi mấy lần nhảy y đã đi xa, sau đó đột nhiên đi vào trong nhà dân, thân thể phát ra âm thanh “răng rắc khanh khách”.

Theo thanh âm, thân hình của Cổ Tượng tướng quân bắt đầu nhỏ lại, đây là Súc Cốt Công.

Sau khi thu nhỏ lại, Cổ Tượng tướng quân trực tiếp chui vào vại nước nhỏ trong gian hàng của người dân, rồi buông lỏng cảm giác, yên lặng theo dõi bên ngoài.

Sau khi nhập lục phẩm, năm giác quan được tăng cường trên diện rộng

Lục phẩm xa lạ, quỷ vực hố vạn nhân… những thông tin này khiến y vô cùng cảnh giác.

Bất kể như thế nào, trước hết để cho hai tên kia chó cắn chó, y muốn thấy thế cục rồi tính tiếp.

Nhưng đang nghĩ ngợi, y lại nghe được tiếng cánh vỗ rất nhỏ, tiếng vang này làm cho cả thân thể của Cổ Tượng tướng quân chấn động, nhưng y vẫn tiếp tục cất giấu.

Còn bên kia, thương của Lý Nguyên lại một lần nữa dễ dàng đâm thủng Triệu Tiên Đồng, từ trên cao nhìn xuống trực tiếp đóng đinh hắn trên đường.

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Lý Nguyên hỏi.

Triệu Tiên Đồng giơ tay bắt lấy hắn.

Lý Nguyên vung trường thương, lưỡi thương bên cạnh như yêu vật chấn động, trong ánh hồng, Triệu Tiên Đồng bị chém thành hai nửa.

Bị chém thành hai khúc, trong miệng Triệu Tiên Đồng phát ra tiếng kêu quái dị không giống tiếng người, thân thể tựa như sáp nhanh chóng tan chảy, trên thân xuất hiện một đám màu đen trống rỗng, sau đó trống rỗng cũng không còn, theo nước mưa biến mất trên mảnh đất này.

“Quả nhiên, ở bên ngoài chỉ có đặc tính của con người, nhưng đồng thời mất đi sức mạnh của quỷ phó.”

Lý Nguyên yên lặng nhìn, sau đó khiên trường thương, thân hình chú ý đến một hướng khác, xoay người đi vào nhà dân.

Trong nháy mắt hắn rơi xuống, Cổ Tượng tướng quân từ trong vại nước bò ra, thân hình “răng rắc” bắt đầu hồi phục như cũ.

Trong nhà nông có dân phụ muốn mở cửa sổ kiểm tra, lại bị nam nhân phía sau kéo trở về, sau đó núp ở trong chăn không dám nhìn tình hình bên ngoài…

Cổ Tượng tướng quân nhìn người đeo mặt nạ phía trước, đột nhiên nói: “Huyết Đao lão tổ?

Ta nghe thấy tiếng chim tước, chim tước ở trên trời, còn ta dưới mặt đất, cho nên hành tung dễ dàng bị phát hiện.

Mà chim tước kia lại là con bạch tước ở trên Linh Dương khẩu mùa đông năm ngoái.

Ba huyện Sơn Bảo, Hoa Mạch, Thiên Nam chỉ có một lục phẩm nổi danh là ngươi, ta không biết ngươi cũng khó.”

Lý Nguyên hỏi: “Tại sao ngươi chạy trốn?”

Cổ Tượng tướng quân nói: “Bởi vì lời ngươi nói với ta, ta đều không tin.”

Lý Nguyên nói: “Ngươi cứ như vậy xác định, ngươi đánh không lại ta?”

Cổ Tượng tướng quân nói: “Nhưng ta không thể xác định đánh thắng được ngươi, bởi vì ngươi dễ dàng đánh ngã Triệu Tiên Đồng.

Kẻ nào cũng có át chủ dài, không liều mạng, ai biết ai mạnh hơn?

Huyết Đao lão tổ, ngươi nhất định phải liều mạng với ta?

Chúng ta đều là lục phẩm, chúng ta nên ngồi xuống uống tách trà, tâm sự, bàn chuyện tương lai.”

Lý Nguyên nói: “Ngươi nói sai một chuyện.”

“Ồ?”

“Ta không phải là Huyết Đao lão tổ, ta tên là Mộc tiên sinh.”

“Nhưng ta nghe nói qua binh khí của ngươi, ngươi giết Thanh Hương tướng quân mà quân đội cũng giết sạch, chắc chắn sẽ có người đem vũ khí của ngươi truyền ra ngoài.”

Lý Nguyên mỉm cười, nói: “Vậy ngươi nhất định không biết, ta và sư huynh đều có binh khí giống nhau.

Chỉ có điều, sư huynh ta giỏi dùng lưỡi đao làm binh khí, mà ta thì am hiểu dùng mũi thương.”

“Mộc tiên sinh.” Cổ Tượng tướng quân nheo mắt, hỏi: “Chúng ta có thù hận gì mà phải ngươi chết ta sống?”

Lý Nguyên nói: “Chúng ta không phải người cùng chung chí hướng, nhưng hết lần này tới lần khác lại dính líu đến nhau.”

“Ta đã hiểu, ngươi nhìn không quen hành động của loạn binh này.” Cổ Tượng tướng quân nói: “Không sao, thật ra bọn họ đều do Triệu Tiên Đồng chỉ huy.

Quên đi, ta không muốn giải thích.

Ngươi thật sự… muốn đánh nhau với ta?

Ngươi chắc chắn, ta nhất định không có át chủ bài lật ngược tình thế sao?”