Lý Nguyên nhìn lướt qua dòng số “539~544” trên đỉnh đầu Cổ Tượng tướng quân, lại nhìn “505~905” trên đầu mình, cũng không dông dài, trực tiếp tích nổ một giọt ảnh huyết.
Trong nháy mắt, khí tức quanh thân hắn chấn động, trong cảm giác áp bức mãnh liệt, bàn tay hắn cầm long đao thương, mũi thương như đại cung kéo theo, thoáng qua đi tới trước mặt Cổ Tượng tướng quân.
Đánh!
Quanh thân Cổ Tượng tướng quân ảnh huyết chảy xuống, thân hình phiêu phiêu lắc lư tựa như sợi bay trong gió, y nhanh chóng né ra, cánh tay trái ngăn cản một bên thương, bước chân “thùng thùng” đạp xuống đất, quyền phải hóa thành một đạo tia chớp nham hiểm “ầm” một tiếng xuyên qua một trượng, nhào tới trước mặt Lý Nguyên.
Một đòn chưa kịp đến, kình phong đã nổ tung trong không khí, giống một loạt sấm sét nổ tung bầu trời.
Lý Nguyên xoay người, kéo sườn Long Đao thương đè về phía cánh tay trái.
Canh tay trái như được làm bằng sắt, trùng trùng điệp điệp bao trùm xuống ảnh huyết, nếu như bát phẩm huyết sam là một kiện xiêm y bằng giấy, thì huyết sam chính là thiết giáp.
Lại một tiếng kêu chói tai, giống như lưỡi dao nhọn cắt ra từ tấm khiên.
Lưỡi dao xẹt qua cánh tay trái!
Đợi đến cuối lưỡi dao, Lý Nguyên khí huyết mãnh liệt chấn động, lưỡi dao cũng theo đó rung động, tốc độ cao thường xuyên gây nên chấn động dần tăng cao mang đến tiếng vút thét chói tai.
Lý Nguyên lật tay, lưỡi dao xẹt qua một đường cong, đuổi theo Cổ Tượng tướng quân.
Đồng tử của Cổ Tượng tướng quân co rút nhanh chóng, y vốn cũng muốn truy kích nhưng khi thấy một đao này lại phải nuốt một ngụm nước miếng, lùi về phía sau như điện giật!
Không thể địch lại!
Vậy thì lùi!
Toàn lực lùi ra!
Lúc này, y vẫn ở trong phạm vi chém giết của Lý Nguyên, nhưng thân thể y lại giống như tờ giấy giữa không trung, trong lúc phiêu phiêu đãng đãng, tuyệt đến đỉnh điểm tránh thoát một đao công phá này của Lý Nguyên.
Bùm!
Cổ Tượng tướng quân điên cuồng lui về phía sau, y phá vỡ cửa lớn nhà dân, đập nát vách tường cùng một loạt phòng ốc phía sau hẻm nhỏ.
Rầm…
Rầm….
Rầm….
Lý Nguyên tiếp tục kích nổ ảnh huyết.
Theo loạt kích nổ, tốc độ của hắn, tất cả sức mạnh đều đồng loạt tăng lên.
Cổ Tượng tướng quân chạy trốn, hắn cầm thương đuổi theo.
Trong quá trình một trốn một đuổi, Cổ Tượng tướng quân đột nhiên dừng bước, đột ngột xoay người hướng về Lý Nguyên vọt đến, lòng bàn tay bắn ra một vật bằng sắt.
Đó là một cây châm.
Một cây châm lóe ra ánh sáng màu lục.
Tốc độ của Lý Nguyên, tốc độ của Cổ Tượng tướng quân, cộng thêm tốc độ của cây châm này, khiến cho Lý Nguyên căn bản không thể tránh né.
Cổ Tượng tướng quân lóe lên vui vẻ trong mắt, nhưng sau đó đột nhiên rụt lại.
Bởi vì y nhìn thấy cây châm bắn tới má trái Lý Nguyên, rồi lại “đinh” một tiếng bắn ra ngoài.
Con ngươi hốt hoảng của Cổ Tượng tướng quân thiếu chút nữa cũng bắn rớt theo.
Mà một chiêu kế tiếp, y chỉ thấy bụng lạnh lẽo, mũi thương đã đánh nát huyết sam của y, đồng thời xuyên qua thân thể, trực tiếp đóng đinh y trên thân cây già.
Thân cây như bị búa lớn oanh kích, cành cây xào xạc run rẩy, lá cây múa may hỗn hoạn, rồi rơi xuống,
Cổ Tượng tướng quân có thể cảm nhận bị một thương này như lực lượng bẻ gãy nghiền nát, dưới mũi thương ẩn chứa sức mạnh, phòng ngự của y thật sự nhỏ bé, mà lực lượng của đối phương vượt xa y.
Cổ Tượng tướng quân lật tay phải, chuẩn bị vẽ tổ lục.
“Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm nhàn nhạt truyền tới.
Lý Nguyên cầm thương, nhìn Cổ Tượng tướng quân bị đâm giữa không trung, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Ngón tay”.
Cổ Tượng tướng quân nhìn nam nhân đáng sợ vừa rồi như mãnh thú xông tới, hai tay buông xuống.
Lý Nguyên thưởng thức trận đánh vừa rồi.
Lục phẩm khác thất phẩm ở chỗ, lục phẩm được tăng cường về sức mạnh, tốc tộc và phản ứng, trừ những thứ trọng yếu đó ra còn có tổ lục thần kỳ, cùng với thọ nguyên giáp tăng gấp đôi.
Nếu hắn và Cổ Tượng tướng quân không chênh lệch nhiều về sức mạnh, thương của hắn có lẽ căn bản không thể động đến cơ thể Cổ Tượng tướng quân.
Bởi vì lục phẩm dường như toàn thân đều mọc đầy con mắt.
Hơn nữa mặc dù bị chém thành hai khúc, cũng có thể dùng lực khôi phục kinh khủng của tổ lục để phục hồi.
Lục phẩm, thất phẩm quả nhiên cách nhau một trời một vực.
“Không tồi.”
Lý Nguyên khen một tiếng.
Cổ Tượng tướng quân lại cười khổ nói: “So với ngài còn kém xa.”
Lý Nguyên thật lòng khen ngợi: “Một châm kia của ngươi dùng rất tốt, rất thông minh, trong miệng có giấu cây nào không?”
Cổ Tượng tướng quân cảm nhận một loại chọc tức như “mèo vờn chuột”, nhưng Mộc tiên sinh trước mặt sức lực quá đáng sợ, y không phải là đối thủ, hơn nữa muốn trốn cũng không thoát.
Vì vậy, y thành thật nói: “Mộc tiên sinh quá khen, muốn giấu châm trong miệng là tương đối khó, nhất là với loại châm đặc biệt nồng đậm độc dược, càng không thể giấu trong miệng, không cẩn thận sẽ lấy mạng chính mình.”
Dứt lời, y lại nói: "Mộc tiên sinh nếu không giết ta, ta nguyện đi theo tiên sinh xông pha.”
Lý Nguyên nhìn chằm chằm y.
Cổ Tượng tướng quân nói: "Ta có thể thề độc."
“Chính ngươi có tin không?” Lý Nguyên hỏi.
Cổ Tượng tướng quân nói: “Ta tin.”
"Thật sao?"
"Ta… ta không tin.” Cổ Tượng tướng quân cảm khái nói: "Người đúng đắn ai lại đi thề độc?"
Y thở dài nói: "Trung Nguyên ta không về được, ta chỉ có thể ở lại chỗ này, cùng ở một chỗ tiên sinh, coi như lục phẩm chúng ta nơi biên thùy này hình thành một thế lực nhỏ.
Nếu gặp kẻ thù bên ngoài, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ta về tình về lý, cũng sẽ không gây chuyện. Điều này, tiên sinh nhìn ta để Triệu Tiên Đồng ở bên ngoài hành động, ta lại trốn tránh là có thể biết.
Lại nói tiếp, mặc dù trong lòng ta đã nghĩ tới, nhưng trên thực tế cùng tiên sinh, cùng với sư huynh của tiên sinh, đều không có thù oán gì… Hôm nay đánh qua đánh lại như vậy, càng không có thù oán."
Xì!
Lý Nguyên rút thương.
Cổ Tượng tướng quân từ giữa không trung rơi xuống, ngã nhào trên mặt đất, cũng không dám dùng tổ lục chữa thương, chỉ để máu tươi tùy ý từ miệng vết thương róc rách chảy ra.
Lý Nguyên nói: “Chúng ta nói chút về quỷ vực hố vạn nhân đi, thứ quỷ quái này nếu không được xử lý thì sẽ gây ra hạo kiếp ngập trời.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Cổ Tượng tướng quân cung kính hành lễ, sau đó lại hỏi: “Triệu Tiên Đồng thật sự là quỷ phó?”
Lý Nguyên nói: “Thật.”
Cổ Tượng tướng quân lúc này mới lộ ra vẻ kinh hãi, lẩm bẩm nói: “Ta lại không phát hiện.”
Lý Nguyên nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem."
Đi được hai bước, hắn đột nhiên nói: "Trên người ngươi có mang tiền không?"
Cổ Tượng tướng quân lắc đầu, đi ra ngoài chém giết, ai lại mang theo tiền trên người a?
Lý Nguyên nói: "Ở đây ngươi phá hư bao nhiêu ngôi nhà thì nhớ cho kỹ, móc chút ngân lượng ra trả cho bọn họ."
Cổ tượng tướng quân mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Được!"
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới bên ngoài hố vạn nhân, nhìn từ xa.
Lúc này, hố vạn nhân căn bản không phải hố vạn nhân, mà là một gian nhà nhỏ trong núi, trông rất bình thường, từ xa nhìn không có bất kỳ manh mối gì.
Sáng hôm sau, Cổ Tượng tướng quân thấy một nữ nhân lắc lắc eo dẫn theo một nam tử bước chân phù phiếm đi vào trong đó.
Lý Nguyên nhìn chằm chằm một nam một nữ, đột nhiên nói: "Nữ nhân đó là quỷ phó, ngươi đi cứu nam nhân kia là có thể nhìn rõ chân tướng."
Trong mắt Cổ Tượng tướng quân hiện lên vẻ do dự, y nửa điểm cũng không muốn dính dáng đến thứ quỷ quái này.
Nhưng, y cũng hiểu được nếu như y không đồng ý, vị Mộc tiên sinh này là sẽ không bỏ qua cho y .