Một năm rưỡi trước, thực lực của Triệu Tiên Đồng là "340~378", thực lực của Cổ Tượng tướng quân là "435~539", không biết lúc này bọn họ thế nào rồi.
Trong khoảng thời gian này, huyện Sơn Bảo coi như ổn định, dĩ nhiên có vài đạo tặc, hoặc là người Trung Nguyên đến, nhưng đều bị liên minh ba huyện trấn áp, hoặc là bị thu nạp vào trong môn, hoặc là mua sản nghiệp trong huyện.
Còn những kẻ không có hảo ý, sau khi nghe được hung danh của "Huyết Đao lão tổ", biết nơi này có cường giả thần bí tọa trấn, liền dập tắt tâm tư, an an ổn ổn định cư.
"Lúc trước hình như là hai người kia đi về phía tây, lấy lực lượng của bọn họ và đám tàn binh đó, nhất định sẽ gây ra động tĩnh, ta vẫn là đi hỏi Thiết Sát."
Nói xong, Lý Nguyên liền đứng dậy, chạy một chuyến tới phường Ngân Khê.
Chuyện này vừa hỏi liền có kết quả.
Mùa đông năm ngoái, sau khi Triệu Tiên Đồng rời khỏi Linh Dương khẩu liền giết tới huyện Thanh Đàm và huyện Thu Đường sát vách.
Sau đó, y đánh vào thị trấn, phí công tốn sức, hiện giờ đã ổn định được thế cục.
Nhưng Cổ Tượng tướng quân cũng không có xuất hiện, mà chỉ có Triệu Tiên Đồng.
Nhưng nghe đồn sau lưng Triệu Tiên Đồng có một vị cường giả thần bí, hẳn là Cổ Tượng tướng quân.
Đây cũng là một cách làm bình thường, dù sao mọi người đều e sợ những điều chưa biết, có lẽ họ có thể biết thực lực của Triệu Tiên Đồng bên ngoài, nhưng lại không thể biết được thực lực của người bí ẩn đằng sau, ngẫm lại như thế, sẽ mất hết tâm khí, có cảm giác không thể phản kháng.
Lý Nguyên hỏi xong tin tức, trở lại nhà, liền bắt đầu suy nghĩ chuyện này.
Hắn muốn bắt Triệu Tiên Đồng, nếu có thể, hắn cũng muốn bắt Cổ Tượng tướng quân.
Đầu tiên, hai người này đều là công pháp sống.
Tiếp theo, cả hai người này đều là nhân tố bất ổn, nếu không sớm xử lý ở thời kỳ an toàn này, sau này có lẽ sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng nguy hiểm cũng có, mặc dù có lẽ bây giờ hắn mạnh hơn hai người này rất nhiều, nhưng hắn cũng không biết lục phẩm có thủ đoạn gì.
Lúc này, Lý Nguyên nhìn bản đồ mở ra trên mặt bàn, hai huyện Thanh Đàm và Thu Đường cách Sơn Bảo khá xa, phóng ngựa đi qua cũng cần ba bốn ngày, bạch tước cũng chỉ là chim tước bình thường, nếu muốn bay đến đó sợ là không được.
"Đi xa nhà một lần nhìn xem.
Ngoại trừ hai người bọn họ, không còn con đường nào khác có thể thu được tin tức liên quan đến lục phẩm hoặc là sinh mệnh đồ lục."
Lý Nguyên suy nghĩ.
Buổi tối, hắn ngủ cùng bà chủ, đề cập với nàng chuyện này, nhưng lại không nói hắn muốn đi bắt Triệu Tiên Đồng và Cổ Tượng tướng quân.
"Tiết tỷ, nàng có con đường nào có thể thông đến Thanh Đàm không?"
"Đương gia, ngày mai ta sẽ xem.
Chỉ là nghe nói bên Thanh Đàm rất loạn."
"Tiết tỷ, sao nàng biết?"
Bà chủ che môi khẽ cười nói: "Chàng là võ si, luôn mặc kệ chuyện ngoài cửa, còn không phải là có rất nhiều dân tị nạn trốn tới sao? Thanh Đàm và Thu Đường cũng có vài người chạy tới."
"Vậy ngày mai hỏi đi."
"Biết rồi, đến lúc đó ta đem Tiểu Bình An cho Diêm tỷ tỷ trông."
Bà chủ lắc lắc mông, Lý Nguyên ôm lấy hai mẹ con ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa nội trạch truyền đến thanh âm nha hoàn Tiểu Lan.
"Lão gia, Đường tiên sinh nói có chuyện quan trọng cầu kiến."
"Được rồi.” Lý Nguyên lên tiếng, mặc quần áo tử tế, lại hôn lên trán bà chủ rồi rời đi.
Hắn đi vào nội đường, một nam nhân với khuôn mặt tang thương đang ngồi ở dưới tàng cây, xuất thần nhìn xa.
Trong lòng Lý Nguyên có cảm giác, nhưng vẫn như không có việc gì đi lên phía trước, vỗ vai nam nhân, hô lên: "Lão Đường."
Đường Cừu nói: "Lão gia.
Đại trận khôi lỗi của sơn trang, ta không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng cũng an trí xong.
Từ nay về sau, kẻ địch dưới lục phẩm đừng nghĩ công phá nơi này."
Lý Nguyên "Ừ" một tiếng, nói: "Thân thể ngươi có ổn không?"
Đường Cừu cũng mỉm cười, nói: "Còn lại hai ba ngày nữa đi."
Lý Nguyên trầm mặc.
Đường Cừu nói: "Ta lừa Niên Niên nói, ta muốn đi phương xa một thời gian, tìm kiếm một vị sư bá để tham khảo khôi lỗi thuật cao thâm "
Lý Nguyên nói: "Ngươi không sợ nàng lại ở trước cửa nghe lén?"
Đường Cừu a một tiếng, trên mặt tươi cười ngẩng đầu lên, dường như nhớ lại tiểu cô nương mắt đỏ hoe hơn hai năm trước, sau đó cười nói: "Ta không hối hận khi ở lại."
Niên Niên trưởng thành, nàng là thiên tài tu hành khôi lỗi thuật, thiên phú tốt hơn ta.
Nàng đã nhập bát phẩm, đa tạ ngày thường lão gia cung cấp thịt yêu thú.”
Lý Nguyên nói: "Nàng cũng là nữ nhi của ta, nếu nhập bát phẩm, sau này phần thịt yêu thú bát phẩm của ta cũng cho nàng.”
Hai mắt của Đường Cừu ửng đỏ, muốn bái nữa, rồi lại được Lý Nguyên nâng dậy.
"Lão Đường, dẫn ta đi xem đại trận khôi lỗi của ngươi đi."
"Sau khi xem xong, ngày mai ta sẽ đi."
"Được, ta mang rượu ngon tiễn ngươi rời đi."
Đường Cừu đột nhiên tới gần, cầm lấy ống tay áo của Lý Nguyên, kích động nói: "Sau khi ta chết, nhờ ngài lấy trái tim ta xuống, giao cho Niên Niên! Đừng để nàng ấy biết đó là trái tim ta! Làm ơn!"
Lý Nguyên gật đầu thật sâu.
Sau đó, Đường Cừu cũng không biểu diễn đại trận khôi lỗi mà là để Đường Niên biểu diễn.
Đường Niên năm nay đã mười một, mặc dù chưa trưởng thành, nhưng thân hình lại có chút cao gầy, hơn nữa trường kỳ đắm chìm trong khôi lỗi thuật, hai mắt có cảm giác như chuyên chú đẫn.
Lúc này, nàng mặc la y màu đỏ, bắt đầu biểu diễn.
Lý Nguyên điều hai trăm bạo quân lấy cung tiễn phối hợp biểu diễn.
Cung tên bắn liên tục, bắn loạn, rơi xuống như mưa.
Đám khôi lỗi bay nhào lên, đón đỡ những mũi tên này, không cho một cái nào rơi vào trong viện.
Hắn nhìn khôi lỗi.
Những khôi lỗi này có tổng cộng mười sáu cái, khi bất động, hắn không thể nhìn ra chỉ số, nhưng sau khi động thì hắn lại thấy được thực lực của những khôi lỗi này
Từ "120" đến "220", hơn nữa lực phòng ngự rất mạnh.
Hắn nhớ rõ lúc hắn mua về, cấp độ những khôi lỗi không cao như vậy, rõ ràng là Đường Cừu đã "thăng cấp" cho chúng.
"Khôi lỗi bình thường chỉ có thể thiết lập lộ tuyến tuần tra, và không thể thay đổi.
Nhưng những khôi lỗi này lại có thể nghe theo ý chí của Niên Niên, tùy thời thay đổi lộ tuyến đi lại."
Đường Cừu giải thích, sau đó hô một tiếng: "Niên Niên."
Thiếu nữ áo đỏ bước về phía trước một bước, trong mỗi tay áo có ba con bướm sắt bay ra, những con bướm này gào thét "ô ô", xuyên hoa giữa khôi lỗi, mỗi lần đánh trúng khôi lỗi, khôi lỗi liền thay đổi lộ tuyến tuần tra.
Thoạt nhìn mặc dù rắc rối, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với hoàn toàn không thể thay đổi.
Khôi lỗi vốn là ngu si đần độn như vậy, không có cách nào.
Đường Cừu nói tiếp: "Ngoài ra, ta bảo Niên Niên lắp đặt một cơ quan ở trong phòng ngủ chính, cơ quan này ở bên cạnh giường, chỉ cần ấn động là có thể trực tiếp kích hoạt đại trận khôi lỗi…”
"Chuyện này, ta biết.” Lý Nguyên đáp một tiếng.
…
Ngày hôm sau, Lý Nguyên tiễn Đường Cừu rời đi, nói là đi xa, nhưng không phải, mà là đi tới Tiểu Mặc sơn.
Trong núi có quan tài do Đường Cừu đã chuẩn bị trước cho bản thân.
Hai người cùng nhau đào hố, đào xong liền ngồi ở bên cạnh hố.
Lý Nguyên lấy rượu ngon, lại bưng thức ăn ra, vui vẻ uống cùng Đường Cừu.
Một đêm trôi qua, sắc trời trắng xóa.
Đường Cừu nằm trên mặt đất, mái tóc đen của y lại trở nên tái trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà máu thịt cũng bắt đầu teo tóp quái dị, giống như trong cơ thể y có thứ gì đó buông bỏ tất cả kiềm chế và bắt đầu thôn phệ sinh mệnh của y.
"Đời này, năm xưa ta đắc ý nhưng lại không ngờ nhà tan cửa nát, kết cục bây giờ cũng không khác.” Đường Cừu cười ha ha: "Sống có gì vui, chết có gì khổ, điều ta không bỏ xuống được chỉ có Niên Niên, còn có cừu hận chưa thể báo.”
Lý Nguyên ngồi bên cạnh y, nói: "Lão Đường, ngươi cứ an tâm đi."
Đường Cừu cười khàn khàn: "Ta đương nhiên an tâm, ông trời để cho cha con ta gặp được ngài nơi xứ người, thật sự là… ông trời có mắt a!"
Y cười càng ngày càng thống khổ, xoay người nắm chặt xiêm y Lý Nguyên, nói: "Lý huynh, xin nhờ, đem Ma Tâm giao cho Niên Niên, đừng để cho nàng biết chân tướng."
Lý Nguyên gật đầu.
Đường Cừu thở phào nhẹ nhõm, nằm trên mặt đất một lát, hai mắt nhìn mây bay dần dần nhắm lại.
"Y đi rồi."
Lý Nguyên nhẹ giọng nói.
Mà lúc này sau gốc cây ở phía xa có một cô gái áo đỏ đi ra, chính là Đường Niên.