TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 180: Tạo ra pháp môn, nữ nhi ra đời (4)

“Sinh mệnh đồ lục” căn bản không phải là thứ có thể giao dịch mua bán trên thị trường.

Lý Nguyên cảm thấy không được, vì thế hắn liền cẩn thận lật xem 40 quyển sách tốn 400 lượng vàng mua được.

Hố, thật sự là hố rồi.

Nhưng cũng có thể không hố.

Ví dụ như quyển sách mà Lý Nguyên đang cầm trên tay lúc này, đây là quyển nhật kí, ghi lại tùy bút của một vị cao thủ nào đó, có chút giống “Hôm nay muốn viết cảm ngộ, vì thế liền viết trên quyển sách này, không liên quan đến con người và sự việc cụ thể.”

Nhưng vị cao thủ này hiển nhiên là lục phẩm thậm chí là cao hơn, bởi vì nhật ký có những câu như “Đối với mỗ, lục phẩm chính là cặn bã, ta một kiếm giết chết”.

Nếu nhật ký này là từ chỗ xó xỉnh nào đó, Lý Nguyên còn cho rằng là một kẻ cuồng nhân mạnh miệng khoác lác, nhưng đây là do thượng hội Hồng Nghĩ mang tới, người viết cùng thân phận cũng có thể bảo đảm đi.

Mà trong vài trang tùy bút, chủ sở hữu của nhật ký đã viết một vài đoạn nhận thức và phỏng đoán của mình về sinh mệnh đồ lục.

Lý Nguyên nhẹ giọng đọc: “Có đôi khi ta thường nghĩ, quyển “Sinh mệnh đồ lục” đầu tiên là từ đâu tới?

Tóm lại là do con người sáng tạo đi?

Vậy thì người đầu tiên đã tạo ra “Sinh mệnh đồ lục” như thế nào?

Có lẽ lúc trước, tổ tiên của chúng ta gặp nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, học được cách sáng tạo ra.

Mà bây giờ chúng ta lại có thói quen ỷ vào công pháp do tổ tiên sáng tạo ra, chỉ vì thuận tiện, chỉ bởi thuận tay, là do kẻ thiên phú yếu kém cũng có thể tu hành.

Chúng ta quên đi sự sáng tạo.”

“Hôm nay, lại gặp phải bình cảnh, tổ lục kia đã hằn vào xương cốt của ta, mở mắt ra là nó, nhắm mặt lại cũng là nó, nhưng nó không phải do ta sáng tạo, nó là do lúc trước vị kia sáng tạo ra.

Người khác đều hâm mộ ta, nhưng bọn họ làm sao biết được ảo não trong ta. Nếu như có thể được làm lại một lần nữa, lão tử sẽ không học công pháp, lão tử phải tự mình nghĩ ra!

Tổ lục nếu là do tổ tiên viết xuống, vậy hà cớ gì lão tử không thể viết? Thử xem, phải thử xem.”

“Lão tử tìm kiếm công pháp bất nhập phẩm, lại tìm đại phu phối trí dược thiện…

Vị tổ tiên thứ nhất sáng chế ra “Sinh mệnh đồ lục” chắc chắn không có công pháp, chắc chắn là từ bất nhập phẩm bắt đầu tu hành đi lên , lão tử thật là thông minh.”

“Lão tử phát hiện ra, bí mật nằm ở chỗ nén máu, rèn máu, tu hành làm dẫn, dựa vào ngoại vật kích thích, từ đó sinh ra biến dị…”

“Thất bại.

Lão tử đã đi quá xa con đường của người khác.

Tu luyện hoàn toàn vô dụng.

Thôi quên đi, dù sao gia tăng cảnh giới là được, không sáng tạo nữa.”

Lý Nguyên đặt nhật ký xuống, nhìn xa xa, im lặng thật lâu.

“Quên đi, nếu không mua được, vậy… ta liền sáng tạo xem sao.

Đầu tiên, ta cần phương pháp tu luyện bất nhập phẩm.”

Nói làm là làm, Lý Nguyên tìm được Thiết Sát, trực tiếp đưa ra đề nghị, cũng yêu cầu càng nhiều càng tốt.

Thiết Sát cũng không hiểu hồ lô của lão tổ rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng y chỉ cần làm theo là được.

Phương pháp tu luyện bất nhập phẩm cũng không quý hiếm, nhưng cũng không dễ thấy, phần lớn là pháp môn gia truyền của không ít người, tuy nói là gia truyền, nhưng lại không có tu luyện gì, bởi vì bọn họ nào biết tu luyện bất nhập phẩm có ích lợi gì đâu? Nhưng dù vậy, vẫn là truyền thừa của gia tộc.

Thiết Sát tìm đệ tử, lấy lý do “Biên soạn phương pháp phổ thông thao luyện tạp dịch”, bắt đầu phát động tìm kiếm những công pháp bất nhập phẩm này, cũng hứa hẹn sau khi tham khảo kết thúc sẽ trả lại.

Ngư Triều Cẩn cũng chẳng mấy chốc bắt tay phối hợp, bởi vì Thiết Sát nói với hắn “Đây là việc lão tổ muốn làm.”

Không lâu sau, Lý Nguyên liền thu hoạch được một nhóm công pháp bất nhập phẩm.

Trong những công pháp này có không ít bản sao, nhưng bởi vì quản lý không nghiêm ngặt như công pháp tu luyện ảnh huyết, Huyết Đao môn mới có thể trong thời gian ngắn thu thập được số lượng vô cùng lớn.

Những công pháp bất nhập phẩm này bao gồm: “Tam Phân Quyền Pháp”, “Ngô Công Thối Pháp”, “Liễu Nhứ Kiếm Pháp”, “Liên Hoàn Đột Vũ Thương Pháp”, "Tuyết Sơn Xà Du Đại Cửu Thức", "Tiệt Âm Đại Chuyển Thủ", "Quy Giáp Công", "Bế Nhĩ Thuật", "Mục Điện Công", "Đầu Phá Nam Tường Công", "Nhiên Mộc Chỉ Pháp", "Tiểu Sư Tử Hống" và "Hàm Sa Xạ Pháp" ……

Kết quả là, Lý Nguyên bắt đầu tu luyện.

bây giờ hắn là thất phẩm, ngược lại đi học những công pháp cấp bậc thấp này, tiến độ tương đối nhanh, chưa tới vài ngày liền có thể nhập môn, thậm chí có người còn lấy công pháp để luyện tập, trên bảng điều khiển liền hiện lên tin tức.

Tuy nhiên, hắn không trực tiếp thêm điểm mà là tiếp tục tu luyện.

Một ngày mười hai canh giờ, ngoại trừ bồi nương tử nghỉ ngơi, ăn ba bữa cơm, cùng với bạch tước tuần tra, thời gian còn lại hắn đều dùng để tu luyện.

Bình quân, mỗi ngày hắn có thể tiêu phí gần tám canh giờ để tu luyện.

Mà mỗi nửa canh giờ, hắn sẽ tu luyện một môn công pháp.

Nói cách khác, Lý Nguyên bắt đầu tu luyện mười sáu môn công pháp cùng lúc.

Những công pháp này do hắn tỉ mỉ chọn lựa ra, bao gồm đầy đủ mỗi bộ phận trên người hắn, tứ chi, đầu, ngực, lưng, thậm chí là âm thanh, vâng vâng …

Lý Nguyên đắm mình vào tu luyện, bởi vì hắn biết thế giới này càng ngày càng hỗn loạn, hắn nhất định trở nên mạnh mẽ lại càng phải mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ tốt người mình quan tâm, mới có thể sống sót.

“Nếu không mua được, ta đây liền sáng chế ra!”

Vất vả cần cù tu luyện, đổ mồ hôi sôi nước mắt, thiếu niên siêng năng khổ luyện.

Hắn cũng không quan tâm đến việc khác, mà chỉ luyện tập.

Ngược lại lúc tu luyện, tiến độ phi thường nhanh.

Hai tháng sau, mười sáu môn công pháp đã được hắn tu luyện tới tầng cao nhất, sau đó toàn bộ đều dừng lại ở bình cảnh cần đốn ngộ.

Lý Nguyên quét qua hàng chữ “(39/40) kia, lại quét qua điểm “1859” của mình, trực tiếp cộng thêm 32 điểm, mỗi môn công pháp đều thêm 2 điểm.

Trong nháy mắt, mười sáu bất nhập phẩm công pháp thức tỉnh đồng thời xông lên đầu, toàn bộ biến thành thông tin mới (1/80).

Đáy lòng Lý Nguyên lập tức sinh ra cảm giác “ách ba ăn mật”, như có điều ngộ ra, nhưng lại nói không nên lời.

(Ách ba ăn mật: vui không thể tả)

Hắn tiếp tục tu luyện, mỗi ngày luyện đủ tám canh giờ, tuyệt đối không ngừng nghỉ.

Đảo mắt, lại hơn hai tháng trôi qua.

Vào tháng tám, trời nóng nhất trong năm, trong thời tiết oi bức này, thiếu niên để trần thân trên, khổ tu dưới ánh mặt trời chói chang.

Hắn liếc nhìn dòng chữ “79/80” và “2296 điểm trống”.

“Thêm điểm.”

Trong nháy mắt, hắn lại cộng thêm 32 điểm trống.

Khoảnh khắc này, cao nhân chỉ điểm mười sáu môn công pháp bất nhập phẩm trong hồi ức thay phiên nhau ra trận, ở trong trí nhớ của hắn nhiều lần trùng kích, mỗi một lần trùng kích đều làm cho hắn đối với công pháp này cảm ngộ lại sâu thêm một tầng.

Lý Nguyên tin tưởng, nếu thật sự có tổ tiên đầu tiên sáng tạo ra công pháp, vậy hắn có thể tự bản thân làm được,

Mắt thấy tiến độ của tất cả công pháp đều biến thành “1/160”, Lý Nguyên nói một tiếng: “Tiếp tục.”

Thiếu niên luyện công từ xuân đến hạ, lại vào thu, mặc kệ mưa mặc gió.

Bụng của hai nương tử cũng ngày một to hơn.

Đảo mắt một cái, đã đến tháng mười.

Lý Nguyên liếc mắt nhìn tiến độ công pháp, những tiến độ này chủ yếu đều ở “80/160”

Mắt thấy nương tử sắp lâm bồn, Lý Nguyên liền không tu hành nữa, mà thêm đầy điểm, 1280 điểm trong tích tắc cộng dồn vào, mười sáu môn công pháp đều tăng lên đến viên mãn.

Những ký ức cường điệu hiện ra.

Cảm ngộ vô tận, xếp chồng lên nhau.

Một cảm giác bùng nổ xuất hiện từ bên trong.

Lý Nguyên vội vàng liếc nhìn thông báo, đã thấy “thanh công pháp” có thêm một dòng chữ: ???(1/100)

Mà trong cơ thể hắn cũng có thêm một giọt máu như "Hồi Liễu Công".

“Thành công…”

“Thành công rồi!”

Lý Nguyên còn chưa kịp mừng rỡ, lại nghe thấy trong phòng sinh của Diêm nương tử cách đó không xa vang lên thanh âm của bà đỡ: “Sinh rồi, sinh rồi!!”

Lý Nguyên vội vàng chạy tới, muốn ở bên cạnh nương tử.

“Là một vị đại tiểu thư!” Bà đỡ hét lên.

Nhưng khi Lý Nguyên đẩy cửa bước tới bên giường, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Bà đỡ ngạc nhiên nhìn bé gái vừa mới ôm ra.

Hai mắt bé gái trắng bệch, rõ ràng là một người mù.

Mà sau khi sinh ra, bé gái lập tức oa oa khóc lớn, nhưng đang khóc, bé đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, một đôi tay nhỏ bé quơ qua quơ lại, chộp tới chộp lui với không khí, giống như muốn người nào đó ôm mình.

Nhưng phương hướng đó rõ ràng không đứng bất cứ ai!