Ken két…
Cửa khu nhà lều bị đẩy ra, một cỗ khí tức cổ xưa đập vào mặt.
Bà chủ ở trên xe ngựa không xuống, Lý Nguyên đỡ Diêm nương tử vượt qua ngưỡng cửa, đi vào gian phòng mà Hùng ca và Phượng Nhi từng ở trong thời gian ngắn.
Trong phòng rất sạch sẽ, đồ đạc cũng được sắp xếp gọn gàng.
Vài bộ quần áo rách được may vá cẩn thận xếp chồng lên nhau đặt trong tủ.
Sân sau, trong góc có vườn hoa nhỏ được bao quanh bởi đá cuội, cắm một loại cây không biết là cây gì.
Diêm nương tử nói: “Phượng Nhi muốn ở lại đây mãi mãi.”
Lý Nguyên hồi tưởng lại nói: “Sau khi nàng ta rời đi cùng Hùng ca, ta không còn gặp nàng ấy nữa. Tướng quân Thanh Hương chia làm hai nhóm rời đi, ta đi theo đội trước, không chú ý đội sau. Hùng ca đến trễ, có lẽ là dàn xếp nàng ta đến nơi nào đó chăng?”
Nhưng nói xong câu đó, hắn đột nhiên nghĩ tới khả năng khác, một loại khả năng vô cùng tệ, cực kì tăm tối, nhưng chỉ suy nghĩ một chút liền đè xuống.
Nương tử có chuyện vui, hắn sẽ không nói những chuyện đó vào lúc này.
Nhưng Diêm nương tử thông minh đến cỡ nào?
Lý Nguyên nghĩ tới loại khả năng không tốt này, thì cô cũng lập tức nghĩ tới.
Nhưng cô cũng không nói, chỉ đi vào trong phòng, đi tới trước một tấm gương đồng, cầm lên một cái lược gỗ còn vươn sợi tóc trên bàn, nhẹ giọng nói: “Phượng Nhi quên mang theo.”
Lý Nguyên từ phía sau ôm lấy nương tử nhà mình, ôn nhu nói: “Có lẽ nàng ta sẽ có cây lược tốt hơn.”
Diêm nương tử quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười.
Diêm nương tử nói: “Tướng công giúp ta mài mực đi, ta để lại một phong thư rồi sẽ đi.”
“Được.”
Lý Nguyên nói xong, liền trở về xe ngựa lấy giấy Tuyên Thành cùng bút và nghiên mực.
Diêm nương tử lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói một câu “Muội muội ngốc”, rồi phía sau cũng không còn nói được gì nữa.
Cô đem lược đặt lại chỗ cũ, nhưng bất chợt, một cỗ gió lạnh lẽo khó hiểu từ bên ngoài thổi vào, đem cửa gỗ nội đường đóng lại “két két”.
Diêm nương tử rùng mình một cái, nhìn lại, đã thấy gương đồng trước mặt có vài phần mơ hồ.
Cô dụi dụi mặt, sự mơ hồ đó biến mất.
Mà lúc này, Lý Nguyên một lần nữa mở cửa bước vào, ngồi bên bàn trải giấy, nghiên mực như tiểu thư đồng.
Diêm nương tử liền đặt bút viết thư, đại ý chính là “Ta dọn đến trang viên Bách Hoa, còn trang viên Bách Hoa ở nơi nào, nếu muội trở về không có chỗ để đi thì có thể tới trang viên tìm ta.”
Viết xong, cô dùng vật nặng đè lên tờ giấy, suy nghĩ một chút lại bảo Lý Nguyên lấy mấy đồng tiền lớn đặt bên cạnh bàn, lại viết một tờ giấy nhỏ: Nếu có đến trộm đồ, lấy tiền đi, đừng có động đến thư này, đa tạ.
“Trở về thôi.”
“Được rồi…”
Lý Nguyên đỡ Diêm nương tử chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng. Đưa cô lên xe.
Mà cách đó không xa một tên quản sự bộ dáng vội vàng chạy tới, cúi đầu khom lưng với Lý Nguyên, vô cùng cung kính nói gì đó.
Diêm nương tử vén rèm lên nhìn, rồi lại buông xuống.
Lý Nguyên lên xe, mà tên quản sự kia lại khóa cửa.
Xích sắt va chạm nhau, phát ra âm thanh chói tai, mà trong phòng cách bên ngoài bất quá hơn mười mét nhưng bên trong lại là ánh sáng âm u, mặt gương đồng cũ kĩ kia lần nữa trở nên mơ hồ, sau đó một đôi mắt chảy máu đột ngột hiện ra, một nữ tử tóc đen suông dài nhưng khuôn mặt lại trắng bệch đến đáng sợ.
Nếu cẩn thận nhìn lại, có thể thấy trên gương mặt nữ tử trắng bệch này xuất hiện không ít vết rách.
Nhìn kĩ hơn nữa, có thể phát hiện trên mỗi vết nứt là một nữ tử trắng bệch đang bò.
Hình ảnh ghê rợn, khiến người ta không rét mà run.
Nhưng trong giây lát, biến mất không thấy, giống như ảo ảnh.
…
Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước một trang viên xinh đẹp.
Kết cấu tổng thể của trang viên không kém nhiều so với tòa nội thành lúc trước, chia thành ngoại viện, nội viện, nội trạch, nhưng lớn hơn rất nhiều, vả lại ở bên trong cũng không ít đình đài lầu gác, kỳ hoa dị thảo, mà trang viên như vậy vẫn có nha hoàn người hầu dọn dẹp, cho nên trông gọn gàng sạch sẽ.
Lý Nguyên mang theo hai vị nương tử vào trong nội trạch.
Vương thẩm cùng bốn nha hoàn thì ở lại sửa sang hàng lý.
Tiểu Thặng và Nữu Nữu đang hì hì ha ha chạy khắp nơi.
Nữu Nữu lẩm bẩm: “Nếu Niên Niên cũng được ở đây thì tốt biết mấy.”
Tiểu Thặng nói: “Lão gia sẽ mang nàng tới đây, lão gia rất thích trẻ con. Tỷ biết không, chúng ta sắp có một đại công tử rồi.”
Nữu Nữu chống nạnh nói: “Tại sao không phải là đại tiểu thư?”
Tiểu Thặng nói: “Vậy Diêm phu nhân sinh đại công tử, Tiết phu nhân sinh đại tiểu thư, được rồi chứ? Đến lúc đó, ta đi theo đại công tử làm thư đồng, tỷ đi theo đại tiểu thư… cũng làm thư đồng đi.”
Hai đứa nhỏ nói xong, liền tiếp tục chơi đùa.
Trong trang viên này có núi giả nước chảy, có đồi nhỏ cùng với đình ngắm cảnh tinh xảo khéo léo, có hành lang gấp khúc quanh co, đầy đủ như thế này, chính là bảo địa chơi trốn tìm của bọn nhỏ.
Nữu Nữu và Tiểu Thặng chạy khắp nơi, chơi đến quên trời quên đất.
Mà bên kia, Vương thẩm cùng bốn nha hoàn Mai Lan Trúc Cúc há hốc mồm.
“Chỗ này rộng quá.” Vương thẩm cảm khái.
Tiểu Mai cũng phụ họa nói: “Trước kia ở trong trạch cũng rất tốt, hiện tại…chính là mỗi người chúng ta ở riêng một sân cũng vẫn còn trống nha.”
Tiểu Lan buồn rầu nói: “Nhưng lão gia không muốn tuyển thêm nha hoàn.”
Tiểu Cúc nói: “Lão gia thế nhưng là người tốt, ta nghe nói lão gia nhà khác, có đôi khi nuôi hơn mười nha hoàn chỉ để chơi đùa thôi đấy.”
Tiểu Trúc đỏ mặt nói: “Ngươi nói lung tung cái gì vậy, lão gia cho dù tìm chúng ta chơi, lão gia vẫn là người tốt.”
“Loại người tốt nào vậy?” Tiểu Mai cười hì hì hỏi.
Mặt Tiểu Trúc lập tức đỏ lên.
Tiểu Cúc ra vẻ muốn đi, cười nói: “Ta đi nói cho lão gia.”
Tiểu Trúc vội vàng đi lên giữ chặt nàng ta lại, nhưng suy nghĩ một lát rồi lại buông, giậm chân nói: “Ta vốn là người của lão gia, trong lòng ta luôn hướng về lão gia, cũng không sợ bị người khác biết.”
Tiểu Mai hòa giải nói: “Được rồi được rồi, chúng ta không phải đều là nha hoàn của lão gia sao. Nhưng vấn đề hiện tại là, tòa trạch quá lớn, mà nha hoàn thì quá ít, càng trống như vậy, còn có thể dọa người.”
Vương thẩm nói: “Lão gia tự có chủ ý, các ngươi cũng đừng ăn nói lung tung.”
“Vâng vâng vâng, Vương thẩm.”
Mọi người mới tới, đều đang thích ứng với trang viên mới, mà Vương thẩm cùng bốn nha hoàn đối thoại với nhau, lại bị Lý Nguyên rõ ràng nghe hết vào tai.
Trước khi hắn tới nơi này, cũng đã để bạch tước dạo quanh trang viên vài vòng, hiện tại lại như thường lệ tuần tra một phen, tự nhiên cũng nghe được lời nói của các nàng và Vương thẩm.
Mà vấn đề của các nàng, cũng là điều mà Lý Nguyên đang suy nghĩ.
Nhưng nếu tuyển thêm nha hoàn xa lạ từ bên ngoài thì hắn lại không muốn.
Vì thế, hắn nhìn về phía bà chủ nói: “Tiết tỷ, ta đang suy nghĩ người từ quê nhà nàng có muốn dọn đến nơi này ở không?”
Bà chủ nói: “Ta nói bọn họ chắc chắn bằng lòng tới đây làm nha hoàn người hầu, nhưng bọn họ còn muốn làm việc ở tửu lâu Hành Vu cùng với trà lâu Mãn Nguyệt.
Lúc trước ở Ngân Khê, thời gian lui tới mỗi ngày cũng không dài, nhưng nếu đến nơi này, vậy cần tốn quá nhiều thời gian. Hiện tại thế đạo hỗn loạn, trên đường nếu gặp phải chuyện gì, nói không chừng cần phải chú ý.”
Lý Nguyên suy nghĩ một lát, nói: “Nếu không, đem tiền viện đổi thành tửu phường, để cho bọn hắn ngay tại tiền viện ủ rượu.
Nơi này diện tích rộng lớn, tửu phường muốn mở rộng cũng dễ dàng.
Lúc tới ta có xem qua, gần đây có ruộng đất nhưng mà bỏ hoang, ta đi hỏi, đến lúc đó trồng lúa trong ruộng này, cũng có thể tiết kiệm một lượng lương thực để ủ rượu.”
Bà chủ suy nghĩ một chút, lấy danh tiếng của tửu lâu Hành Vu hiện tại, rượu gần như ủ bao nhiêu bán bấy nhiêu, đến để mua rượu có thể nói là nối liền không dứt, nếu bán ở đây, như vậy cũng không tệ.
Nàng suy nghĩ một lát, cười nói: “Vậy cũng được nha, nhưng đến lúc đó trang viên Bách Hoa lại trở thành trang viên ủ rượu mất rồi.”
Lý Nguyên cười nói: “Tiền viện ủ rượu hậu viện trăm hoa đua nở, Ôn Đàm ở trong nội trạch, không ảnh hưởng.”