Chuyện thứ nhất, là sinh mệnh đồ lục, vẫn là sinh mệnh đồ lục.
Chuyện thứ hai, tìm ra người nào có năng lực giống hắn, có thể quan sát nhất cử nhất động của người khác qua chim.
Cái trước dựa vào thực lực chân chính của hắn, cái sau… là hắn kéo da hổ.
Các loại ý niệm chợt lóe lên, Lý Nguyên chân kẹp bụng ngựa, sau khi đi tới một ngọn núi, hắn tháo yên ngựa, vỗ vỗ mông ngựa, để ngựa tự tìm đường trở về, còn hắn sẽ đi đường vòng qua Tiểu Mặc sơn, tùy ý săn vài con mồi, sau đó từ phường Tiểu Mặc trở về.
“Lý trưởng lão, đi săn về rồi à?” Khi Lý Nguyên trở lại trong thành, cổng thành có tạp dịch cung kính chào hỏi, Lý trưởng lão nổi danh tốt tính, nếu không cũng sẽ không dẫn đầu đi làm chuyện “giảm lệ lương cho nông dân”.
Hơn nữa những tiệm cháo trước phường Ngân Khê, cả nhà Lý Nguyên gần như gắn liền với chữ “Thiện nhân”, “Bồ tát”.
Cho nên các tạp dịch hết sức thân cận với Lý Nguyên, đổi lại là những trưởng lão khác, thậm chí là đệ tử trong thành, bọn họ cũng không dám nói như thế.
Lý Nguyên thân thiết cười nói: “Đúng vậy… Lúc trước từng làm thợ săn, nay đến mùa đông nên muốn quay lại trải nghiệm một phen, cái này còn không phải là ngứa tay hay sao? Ha ha.”
Tạp dịch kia vốn không định nói chuyện nhiều với Lý Nguyên, chỉ cần hắn đơn giản đáp một tiếng liền vui vẻ rồi.
Lúc này thấy Lý Nguyên một hơi nói nhiều như vậy, đáy lòng y đột nhiên sinh ra một loại cảm động, mắt thấy Lý Nguyên càng đi xa, hắn lại cung kính hành lễ.
Lý Nguyên trở lại trạch viện số 9, trước tiên gọi Vương thẩm nấu nước, sau đó lại chạy vào trong, lấy ra quyển 《 Thổ Phách Công 》, rồi nhìn chằm chằm vào sinh mệnh đồ lục “hữu hình vô hồn”.
Không lâu sau, nước đã được đun sôi.
Thảo dược trôi nổi trên nước ấm, thiếu niên cởi quần áo, chui vào trong nước, sau một lúc tẩy rửa, lại thay áo bào rộng thùng thình ngồi lung lay lắc lư trên ghế nằm.
Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm đó, Lý Nguyên hưởng thụ mây mưa đã lâu không thấy.
Sau khi lăn qua lăn lại nghiêng trời lở đất, hắn từ phía sau ôm eo Diêm nương tử, trong lúc co lại, cũng là lúc tuyết trắng tan rã. Mà bà chủ lại nghiêng người lười biếng dựa vào hắn, thân thể mềm mại như nước, ngọc sơn khinh long, vài giờ thở dốc như gió xuân.
Diêm nương tử nhẹ giọng nói: “Ngoài huyện có một toán cướp, nghe đồn là bị Huyết Đao lão tổ tiêu diệt, người đều điên rồi, liền hô la điên loạn, hô lão tổ tha mạng.”
Bà chủ nói: “Nhưng dân chúng trong huyện đều vỗ tay khen hay, nói Huyết Đao lão tổ vì dân trừ hại.”
Lý Nguyên trực tiếp nói: “Là ta làm.”
Cả hai nàng đều im lặng.
Hai người đều rất thông minh, cho nên hiểu được “Vì sao lúc trước tướng công không nói ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ, mà chỉ nói đi Tiểu Mặc sơn săn thú”, chính là vì sợ các nàng để lộ.
Không phải lộ tẩy vì lỡ miệng, mà vì đôi lúc không kiểm soát được biểu tình sẽ để lộ bí mật.
Bà chủ có chút cười, rồi lại có chút sợ hãi.
Lý Nguyên phát hiện cảm xúc của nàng, xoay người ôm nàng vào lòng.
Bà chủ cũng không dám động đậy, thân thể có chút cứng đờ.
Dân chúng bình thường chỉ biết Thanh Hương tướng quân là sơn phỉ, nhưng chỉ có nàng mới biết Thanh Hương tướng quân lợi hại đến cỡ nào, hơn nữa đó là đội quân mấy ngàn người a.
Lý Nguyên nói: “Ta có phải rất đáng sợ không?”
Bà chủ muốn lắc đầu, nhưng lại không lắc, nàng không muốn nói dối, vì vậy nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Người nào biết chàng giết nhiều người như vậy, cho dù đều là người xấu, cũng sẽ sợ hãi... Diêm tỷ tỷ chắc cũng sẽ...”
Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Ngọc.
Diêm nương tử giận một tiếng: “Chúng ta đều không phải Bồ Tát, lão nhân gia ngài mới là Bồ Tát, đây là Bồ Tát hàng ma a...”
Lý Nguyên nói: “Ta cũng không phải Bồ Tát, ta cũng không phải hàng ma.”
“Sơn phỉ không việc ác nào không làm, còn không phải hàng ma?”
“Ta không giết họ không phải vì họ làm điều ác, mà vì họ có thể đe dọa đến sự an toàn của chúng ta.”
Chợt, Lý Nguyên kể lại chuyện Triệu Tiên Đồng và Cổ Tượng tướng quân.
Cả hai nàng đều khiếp sợ không thôi, căn bản không thể hiểu được nam nhân nhà mình dùng thủ đoạn gì, mới có thể thần thông quảng đại như vậy.
Mắt thấy thần sắc hai nàng đều có chút kính sợ, Lý Nguyên đột nhiên ôm cả hai, tiến về phía bà chủ nói: “Có muốn sinh một đứa nhỏ cho kẻ khủng khiếp này hay không?”
Nỗi sợ hãi trong lòng bà chủ đột nhiên bị cuốn trôi, nàng đỏ mặt, nói: “Chàng vẫn còn sao?”
Lý Nguyên nói: “Còn.”
Sau đó hắn tiến lại về phía Diêm nương tử nói: “Diêm tỷ, có muốn bồ tát ban con hay không?”
Diêm nương tử mặt đỏ “phi” một tiếng, ngón tay chỉ hắn nói: “Đồ không đúng đắn.”
Lý Nguyên nói: “Có muốn không?”
Diêm nương tử cắn môi, thẹn thùng cúi đầu, nói: “Có ảnh hưởng đến chàng không?”
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, một khi hắn đạt tới lục phẩm, muốn sinh ra hậu duệ là rất khó, cho nên không bằng thừa dịp khoảng thời gian an toàn này hiếm có này để làm, như thế... Hắn chính là sống đến trăm năm sau, ngàn năm sau, thậm chí vạn năm sau, cũng có gia tộc.
“Không đâu.”
Hắn lắc đầu.
Diêm nương tử đỏ mặt, lại lắc lắc mông, khiêu khích nói: “Tốt lắm. Đến đây đến đây, chỉ sợ chàng không được thôi.”
Bà chủ cũng dán lên: “Vậy ta cũng muốn…”
…
Một đêm bận rộn, ngày hôm sau đã tới.
Bầu trời trong xanh, Lý Nguyên rời giường, mà Diêm nương tử và bà chủ lại không dậy nổi…
Hai nàng muốn động đậy, lại phát hiện thân thể đều giống như không còn thuộc về mình, chỉ có thể kéo chăn che mặt, xấu hổ muốn chết.
Sau khi Lý Nguyên ra khỏi cửa, lại nói hai câu với Vương thẩm, bảo bà đi chiếu cố hai vị phu nhân trong phòng một chút.
Vương thẩm là người từng trải, vừa nghe liền hiểu, không chỉ hiểu, mà Vương thẩm còn rất vui vẻ.
Bởi vì điều này có nghĩa là sang năm, trong phủ trạch này sẽ có thêm hai sinh mệnh nhỏ, cỏ thể là công tử, có lẽ là tiểu thư, hoặc là cả hai, sinh mệnh mới giáng lâm sẽ làm cho người ta hi vọng và chờ đợi.
Lý Nguyên thì ngồi ở trong thiện đường ăn điểm tâm.
Vừa ăn xong, giống như ngưng lại một chút, Tiểu Lan chạy tới nói: “Lão gia, Thiết môn chủ truyền ngài đi Huyết Nô đường gặp, nói là hỏi tiến độ thuần yêu của ngài.”
Lý Nguyên gật đầu, nói: “Biết rồi.”
Ăn xong, hắn lau miệng, đứng dậy ra cửa, đi thẳng tới Huyết Nộ đường.
Sau khi vào đường, đệ tử đưa hắn vào hậu đường, trong đường ngoại trừ Thiết Sát đang đứng bên cạnh cửa sổ, thì không có một ai.
Thiết Sát thấy Lý Nguyên, bỗng nhiên đứng dậy.
Lý Nguyên hành lễ, cung kính nói: “Đệ tử bái kiến Thiết môn chủ, đệ tử mấy ngày nay đang cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày đủ tư cách để trở thành một Chưởng yêu sứ.
Thiết Sát nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Lý Nguyên nói tiếp: “Đệ tử không ngừng cố gắng, đã có thể thuần phục thêm hai Hắc Nham Yêu Khuyển.”
Yết hầu của Thiết Sát lăn xuống, đột nhiên hít sâu một hơi.
Lý Nguyên nhìn sắc mặt Thiết Sát có chút không đúng, tò mò nói: “Môn chủ… ngài làm sao vậy?”
Thiết Sát nói: "Thanh Hương tướng quân đã chết, bên ngoài đều nói là lão tổ làm."
Lý Nguyên nói: "Lão tổ uy vũ, Huyết Đao Môn ta có lão tổ tọa trấn, thật sự là vững như thành đồng…"