Giờ khắc này, Lý Nguyên hiểu được, lúc trước Thanh Hương tướng quân cho rằng chỉ có một Triệu Tiên Đồng đến, nhưng không nghĩ tới ngoại trừ Triệu Tiên Đồng, còn một tướng quân mạnh hơn là Cổ Tượng.
Đó là… hai tên lục phẩm!
Nhưng số liệu của Triệu Tiên Đồng tương đối thấp, điều này làm cho hắn không rõ đối phương rốt cuộc là thất phẩm hay lục phẩm.
Lúc này, tên lùn đi tới phía trước, cầm lên một côn gỗ cắm phía trước, múa may đầu người trên đó, một bộ híp mắt nhìn, hừ nói: “Là đồng liêu trong nghĩa quân hồi xưa, là võ giả thất phẩm vô cùng nổi bật.
Ta đã sớm biết hắn ở chỗ này, vốn còn muốn sau khi trở về thôn tính bọn chúng.
Sau đó dùng chúng nó làm bia đỡ đạn, đến thăm dò độ sâu của ba huyện biên thùy này.”
Ánh mắt y đảo qua đầu người cắm phía sau, lắc đầu nói: “Những người kia hẳn đều là bọn cường giả cấp dưới của hắn, cư nhiên lại bị giết sạch”
“Thật thú vị…”
Triệu Tiên Đồng nhe răng: “Đây đúng là hoan nghênh chúng ta.”
Y đang định đi về phía trước, nhưng đột nhiên phía sau lại truyền đến thanh âm của Cổ Tượng tướng quân.
“Đợi đã.”
“Có chuyện gì vậy, tướng quân?” Triệu Tiên Đồng dừng bước.
Cổ Tượng tướng quân nói: “Trước tiên bắt mấy người về đây hỏi một chút.”
Triệu Tiên Đồng nói: “Tướng quân… Ở một nơi như thế này, làm gì có cao…”
Chữ “thủ” cuối cùng chưa kịp hạ xuống, đã thấy cánh tay sắt của tráng hán đầu đồng đến trước mặt hắn, một tay trực tiếp túm cổ áo Triệu Tiên Đồng nâng lên.
“Tiểu tử, ngươi mới sống ở Trung Nguyên được bao lâu?”
Triệu Tiên Đồng hai mắt trợn tròn, nghĩ muốn nổi giận, nhưng lại cúi đầu nói: “Là do ta sơ sẩy, ta cho rằng nơi đây là biên thùy, không có cao thủ, nên mới bất cẩn như vậy.”
Cổ Tượng tướng quân ném đầu, nói: “Đi tra, tìm hiểu xem những người này rốt cuộc bị giết như thế nào.”
“Tiên Đồng đã biết”
“Chờ đã…” Cổ Tượng tướng quân đột nhiên nói: “Con chim trắng đó dường như đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
Triệu Tiên Đồng ngửa đầu, lúc này mới nhìn thấy bạch tước đứng trên đỉnh núi.
Y đột nhiên nghĩ cái gì đó, thân thể chấn động.
Cổ Tượng tướng quân lại nói: “Ngươi cảm thấy…”
“Chắc… không thể nào?” Triệu Tiên Đồng để lộ nụ cười khổ: “Nơi này cũng không phải Trung Nguyên thì làm sao có thể…”
Cổ Tượng tướng quân đột nhiên tiến lên, chắp tay vái trời cao, hét lên: “Vãn bối đi qua nơi này, đã quấy rầy, xin tiền bối thứ lỗi.”
Lời này của y vừa dứt, đám binh lính đầy sát khí phía sau đều nghiêm nghị, bọn họ không ai phát ra tiếng cười nhạo, bởi vì chính bọn họ đã trải qua tuyệt vọng chân chính.
Đố là nỗi kinh hoàng không thể nào giải quyết…
Nhưng mà, nơi này đâu phải Trung Nguyên.
Nơi này làm sao có thể có hành hài chưa chết?
Phải biết rằng hành hài, thường thường chỉ có thể xuất hiện ở nơi mà quỷ môn thường xuyên mở ra, hơn nữa nguyên nhân cũng rất phức tạp.
Đối với bọn họ mà nói, đây chính là hoàn toàn ẩn khuất, thần bí cùng với cấm vực.
Đừng nói hành hài, nơi có hành hài sinh ra, thổ phỉ có hung hãn hơn nữa, binh lính có tinh nhuệ đến đâu cũng sẽ tận lực né tránh, bởi vì bọn họ biết rõ sẽ có kết quả gì.
Lý Nguyên cũng không biết hành hài, nhưng hắn yên lặng nhìn chăm chú một màn này, đột nhiên tâm trí khẽ động, ý thức được bản lĩnh này của mình có lẽ không phải là độc nhất vô nhị, ở Trung Nguyên cũng có người sở hữu năng lực này.
Hắn căn bản không muốn để cho hai tên lục phẩm này tiến vào, Triệu Tiểu Đồng còn ổn, chứ tên Cổ Tượng tướng quân kia một khi vào huyện, chính là tồn tại vô địch, đến lúc đó… chính hắn không thể không chạy, nhưng lại không có chỗ để chạy.
Mặc dù hắn có thể miễn cưỡng chạy trốn, nhưng há có thể bảo vệ được người thân chu toàn?
Tim Lý Nguyên đập thình thịch, mồ hôi từ trên trán lăn xuống.
Đột nhiên hắn nghĩ đến “tương kế tựu kế”, “không thành kế”, “phô trương thanh thế”…
Kết quả là, bạch tước bay xuống Linh Dương khẩu u ám, dừng lại trên một cái đầu người. Ánh mắt của bạch tước đảo qua từng người, rồi cuối cùng dừng lại ở trên người Cổ Tượng tướng quân, nhìn nhau từ xa.
Tình cảnh như thế, có ai còn không hiểu bạch tước này rốt cuộc như nào.
Lý Nguyên miệng lưỡi khô khốc, lại để bạch tước cố gắng chống đỡ.
Mà Triệu Tiên Đồng cũng miệng lưỡi khô khốc, y vội vàng bỏ đầu người trong tay và cắm lại chỗ cũ, sau đó cẩn thận lui về sau, tốc độ cực nhanh, giống như không muốn tới gần bạch tước này.
Động tác này của y lập tức làm cho trái tim Lý Nguyên đang đập thình thịch bình tĩnh lại một chút.
Hắn tiếp tục để bạch tước lẳng lặng đứng, dùng đôi mắt đầy nhân tính hờ hững đánh giá quân đội đối diện.
Cổ Tượng tướng quân đột nhiên hành lễ, nói: “Tiền bối nếu không có việc gì, vậy vãn bối liền cáo từ, dù sao chúng ta cũng chỉ đi ngang qua.”
Nói xong, y vung tay lên, Triệu Tiên Đồng và đám tàn quân liền chậm rãi lui ra phía sau, sau đó tiến về phía Tây.
Biên thùy này cũng không chỉ có ba huyện Hoa Mạch, Thiên Nam, Sơn Bảo, còn có địa phương khác, không cần thiết phải liều chết tại đây.
Bọn họ muốn đến đây để trở thành thổ hoàng đế, chứ không phải để liều mạng.
Muốn liều mạng, thì tại sao lại quay về?
Đợi đến khi đi xa, Triệu Tiên Đồng mới nói: “Cổ Tượng tướng quân, gần đây có huyện Thanh Đàm, thất phẩm ở đó có nhiều hơn một chút, bất quá lúc giết chúng, chỉ cần tốn thêm ít sức lực, chúng ta tấn công nơi đó đi.”
“Tốt, chờ sau khi công hạ, chúng ta lại thăm dò tình hình bên này”, tráng hán đầu đồng cánh tay bằng sắt nói một tiếng: “Phải biết rõ nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu còn không ổn… chúng ta phải di chuyển đến nơi khác.”
“Dạ” Triệu Tiên Đồng đáp, đột nhiên lại nói: “Có khả năng đó là...”
“Không thể.”
Cổ Tượng tướng quân lập tức bác bỏ, sau đó sâu kín nói: “Người sống tu hành, nguồn gốc tu hành tại máu, mà hồn lại là cấm khu, thần hồn chỉ cần có bất kì một dị biến nào đều đủ để cho người ta điên cuồng, thậm chí là tử vong.
Cho nên, tuyệt đối không có kẻ nào có thể sinh tồn ngoài cơ thể, ngoại trừ hành hài sinh ra bởi dị biến cùng với... Quỷ.”
Lý Nguyên nhìn theo bọn họ dần đi xa, thấy bọn họ thật sự đi xa rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tròng lòng thầm nghĩ “may mắn”
Có vẻ là may mắn, nhưng nếu hắn không tiêu diệt Thanh Hương tướng quân trước thời hạn, không cắm đầu trước khẩu thị uy, vậy thì kết quả có thể sẽ khác.
Tàn quân này sẽ vào hẻm núi, sau đó thôn tính Thanh Hương tướng quân, lại tìm hiểu tình huống địa phương, cuối cùng nhanh chóng định vị nơi ở của “Huyết Đao lão tổ”.
Sau đó, bọn chúng sẽ thử thủy,
Thử thế nào?
Bắt một vài đệ tử Huyết Đao Môn, sau đó thiết lập thiên la địa võng, nhìn xem Huyết Đao lão tổ có cứu hay không, rồi cứu như thế nào, mà trong quá trình này, lực lượng của Huyết Đao lão tổ sẽ bị nhìn thấy không sót một cái gì.
Thật đến lúc đó, tất cả hành động của hắn sẽ vào thế cực độ thụ động, tất cả xuất thủ đều giống như đang trải qua khảo nghiệm, nơm nớp lo sợ, như lâm vực sâu như đi trên băng mỏng, sau đó nếu Cổ Tượng tướng quân phát hiện ra hắn chẳng qua là như thế, vậy hết thảy sẽ kết thúc.
Lý Nguyên cũng không biết nghe được những lời nói về “hành hài”, nhưng lúc này hắn vẫn có cảm giác áp bức.
Bây giờ hắn phải làm hai việc.