Gió bắc gào thét, giống như dao găm lăng trì, cắt khói lửa nhân gian, và thổi gió lạnh đóng băng thành những bông tuyết bạc trong đêm tối……
Huyện Sơn Bảo 12 phường, phường Ngân Khê, nội thành, nhà số 9, người đang say ngủ.
"Phượng Nhi!"
Diêm Ngọc đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, trong bóng tối tiếng thở dốc nhẹ dần đi, cô lại dựa vào trong ngực nam nhân.
Lý Nguyên nói: "Gặp ác mộng?"
"Ừm, có lẽ là do ban ngày nhìn thấy quá nhiều nỗi đau của người khác, trong lòng cảm thấy chút gì đó.
Trong quá khứ, chính chúng ta chịu khổ thì chỉ cảm thấy lo lắng;
Nhưng bây giờ nhìn người khác chịu khổ, nhất là trẻ con, ta không thể vui vẻ nổi", Diêm Ngọc nhẹ giọng nói.
Lý Nguyên cười nói: "Bồ Tát từ bi vi hoài, không đành lòng thấy người dân chịu khổ, người bên ngoài nói thật đúng."
Diêm Ngọc sửng sốt một chút, đỏ mặt, nói: "Bồ Tát gì? Không phải Bồ Tát, là người chỉ cần ăn no mặc ấm đều sẽ làm như vậy, đúng không?"
Lý Nguyên nói: "Ta sẽ không."
"Ta biết tướng công sẽ không, là bởi vì muốn bình an vô sự, tướng công cẩn thận nhất.
Cho nên đi theo tướng công, ta và Tiết tỷ tỷ mới cảm thấy rất an tâm.
Việc này chúng ta biết là được, tướng công không cần bận tâm. Diêm nương tử lẩm bẩm: "Trước kia khi ta còn ở quê nhà, trong chùa có Bồ Tát, một mặt thì tươi cười, một mặt lại uy nghiêm đáng sợ.
Ta hỏi chủ trì, chủ trì nói Phật có lòng từ bi, nhưng cũng có lúc trợn mắt tức giận. Phật giữ thanh đăng, cũng có thể cầm đao."
"Cho nên?" Lý Nguyên ngáp một cái.
Diêm nương tử nói: "Ta giữ thanh đăng, chàng cầm đồ đao."
"A di đà phật, a di đà phật…… Bái kiến Diêm Bồ Tát.” Lý Nguyên cười nói: "Hôm nay có ngồi trên đài sen không?"
"Cái gì mà ngồi trên đài sen?" Diêm nương tử tò mò hỏi.
Lý Nguyên ghé vào lỗ tai cô nói. Diêm nương tử xấu hổ đỏ bừng cả mặt, kiều diễm nói: "Đồ xấu xa!"
Nhưng sau khi trêu đùa như thế, sự lo lắng do ác mộng gây ra cho Diêm Ngọc tan biến, cô nhẹ xoay người, mông dựa vào tướng công, mặt nhìn hướng khác, đôi mắt thủy hạnh nhìn vào bóng tối trống rỗng, đột nhiên lại nhẹ giọng nói: "Phượng nhi hôm nay không tới tìm ta…"
"Chiều hôm qua bọn họ đã ra khỏi thành, trở lại ổ thổ phỉ của Thanh Hương tướng quân."
"Hả?" Diêm Ngọc không hỏi nữa, dù sao thì Phượng Nhi cũng đã có quyết định của riêng mình, nàng đi theo nam nhân của mình rời đi. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô có chút bồn chồn không yên.
"Nàng và Hùng ca ổn chứ?"
"Không nhìn thấy, nàng thật sự cho rằng ta là toàn năng cái gì cũng biết sao?"
"Ồ"
"Nàng thật sự tha thứ cho ả sao?"
"Lúc đầu là vì phối hợp với kế hoạch của chàng, nhưng khi ta nói ra hai chữ tha thứ, ta phát hiện ta thật sự tha thứ cho nàng ấy……
Sau đó nàng ấy lại nói với ta vĩnh viễn sẽ không hại ta, sống sẽ không chết cũng sẽ không.
Nàng ấy là một nữ nhân ngây thơ, nếu không thì sẽ không nói ra những lời như vậy……
Ta…… Hy vọng nàng ấy sống tốt."
Trong không khí trầm mặc xuống, Lý Nguyên nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
"Ừm."
…
Lại hai ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Sơn trại của Thanh Hương tướng quân vội vã xuất phát, bọn họ chọn mục tiêu tấn công: huyện Hoa Mạch.
Huyện Hoa Mạch, không giống với "thế chân vạc" như ở huyện Sơn Bảo trước kia, nơi này là “liên minh song phái".
Một phái chính là ni cô am, tên là Phù Nguyệt Am.
Một phái là kiếm phái chỉ nhận nữ tử, tên là Sương Kiếm Môn.
Ba ngày trước, gián điệp của Thanh Hương tướng quân đã trở lại và nói là “huyện Hoa Mạch xảy một loạt vụ án mất tích, vụ án cuối cùng chỉ đến nhà của một người thợ mộc, mà chưởng giáo sư thái của Phù Nguyệt Am cùng môn chủ Sương Kiếm Môn mất tích lúc điều tra người thợ mộc này".
Phải biết rằng, chưởng giáo sư thái và môn chủ Sương Kiếm Môn chính là cường giả nhất nhì của huyện Sơn Bảo, sự biến mất của hai người lặp tức gây ra đại loạn trong giáo phái.
Nhất là Sương Kiếm Môn, hai thế lực tranh giành vị trí môn chủ nên nội bộ chia rẽ, xích mích lẫn nhau, là cơ hội để lợi dụng.
Mà huyện Thiên Nam ở phía bên kia, thì như thường lệ không có gì xảy ra.
Kể từ đó, mục tiêu tấn công cũng rất dễ lựa chọn.
Huyện Sơn Bảo tuy rằng có mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng, nhưng lại có Huyết Đao lão tổ trấn giữ.
Huyện Thiên Nam không có mâu thuẫn nội bộ.
Huyện Hoa Mạch mâu thuẫn nội bộ, mặc dù hai vị cao thủ mất tích, tuy rằng Sương Kiếm Môn có xích mích nội bộ, nhưng đều là đệ tử đồng môn, trên cơ bản sẽ không hạ sát thủ với nhau.
Vì thế so sánh ra, lựa chọn tốt nhất chỉ có huyện Hoa Mạch……
Cho nên, Thanh Hương tướng quân nhổ trại và dẫn ba ngàn quân dưới trướng chuẩn bị tiến công huyện Hoa Mạch.
Trên bầu trời……
Bạch tước bay lượn, chỉ dám từ xa nhìn đại quân này xuống núi mà không dám tới gần, chỉ dám bay cao, so sánh với đại quân 3000 người thì đây cũng chỉ là "Con giun nhỏ".
Và sơn trại…… Nhìn như trống không, nhưng thật ra lại không trống.
Bởi vì còn có một vài nữ nhân bị vứt bỏ, những nữ nhân này đa số vì bị bắt cóc mà bị đưa đến đây nhưng lại không bị giày vò đến chết.
Các nàng đang run lẩy bẩy rút vào một chỗ, có người ánh mắt đờ đẫn, có người vẫn có thể nhìn xung quanh nhưng toàn thân dơ bẩn, có người đã hấp hối sắp bị chết cóng. Các nàng đều sức cùng lực kiệt, đáy lòng không còn một tia hy vọng…… Nhưng trong những người này lại có một người ngoại lệ.
Phượng nhi ả vẫn còn có hy vọng.
Ả cố chấp bò ra khỏi ngưỡng cửa.
Ngoài cửa, gió lạnh như đao.
Ả lại liều mạng đứng lên, loạng choạng bước vài bước rồi lại ngã sấp xuống đất nhưng không cảm thấy đau, lại hai mắt hờ hững bò dậy, cầm một khúc gỗ làm nạng rồi khập khiễng đi ra ngoài.
Ánh mắt ả đờ đẫn, sâu thẳm.
Thù hận, oán hận, nguyền rủa, phiền muộn chồng chất từng lớp từng lớp trong long Ả như bánh gato, lớp này đến lớp khác, dày không kể hết.
Nhưng dù vậy, ả vẫn còn hy vọng.
Trước mắt ả tất cả đều là màu xám, nhưng ở cuối màu xám còn có một cánh cửa.
Trong cánh cửa kia có ánh sáng, còn có giọng nói của Diêm tỷ tỷ.
Cho nên dù cánh cửa này có xa hơn nữa ả cũng phải cố đi tới.
Ả muốn đi về phía ánh sáng kia.
Khi ả bước vào cánh cửa đó, ả sẽ ở lại đó mãi mãi.
Dưới chân núi cách đó không xa, có chiếc xe bò chậm rãi đi tới, dừng ở một khu rừng nhỏ.
Trên xe bò, từng cái lồng sắt chất đống, trên đó còn che đậy vải đen lớn, hiển nhiên là nhà kho di động của chợ đen dùng để mua bán vật sống.
Ai đó bước ra khỏi xe và buộc dây cương.
Lão Ngưu bắt đầu kêu "Bò....ò... Bò....ò...", liếm đất và gặm cỏ khô.
Ngay sau đó, lại là mấy tên cường tráng lưng đeo vũ khí nhảy xuống.
Những người này là cò mồi, chuyên kinh doanh hàng sống.
Mà tráng hán lại là hộ vệ của bọn họ.
Trong đó một gã nha nhân nhìn nhìn đường núi nói: "Đám sơn phỉ này rút lui, nhất định sẽ để lại không ít đồ tốt. Nói không chừng còn có thể nhặt về một ít hàng sống."
Một người khác nói: "Đúng vậy, chợ đen càng nhiều người, nơi này càng nhiều người, đồ vật bán đi khả năng cũng lớn, nếu như có thể miễn phí kiếm một khoản lớn cũng tốt. Chúng ta đi lên nhìn một chút nếu có gì chúng ta trực tiếp bắt lại đem đi chợ đen bán."
Lão Đinh, ngươi dẫn người của ngươi ở lại trông xe, chúng ta dẫn người đi lên xem, nếu có hàng sống, chờ bắt được chúng ta chia đều."
Tên nha nhân thứ ba nói: "Đi đi, đi đi."
Lập tức, hai gã nha nhân dẫn đám thị vệ đi lên núi.