TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 157: Trưởng lão mới tấn thăng tới lẫm đông, thay chấp long thương chuyển phi bồng. (1)

Trong chợ đen,

Trung thị - nơi đã trở thành cấm địa, vẫn chưa mở cửa khai trương trở lại.

Thương khách đều đã quen với nó.

Lúc này, bọn họ bắt đầu chào hỏi tạp dịch, bận rộn xử lý các thi thể, những thi thể này hôm qua vẫn là mỹ nhân, hôm nay đã trở thành những xác chết nhuốm máu đầy oán độc.

Mà vào lúc mọi người bận rộn, không có ai chứng kiến phòng trực ban đầu của trung thị đã xảy ra một chút biến đổi kì dị.

Trước kia chưa từng có những biến đổi kì dị này, nhưng bây giờ quá nhiều người chết, quá nhiều oán khí tích tụ, chết quá gần, cho nên mới dẫn phát những biến đổi này.

Trên giường u ám ảm đạm, bay ra mùi mốc meo kỳ lạ, giường kêu lên kẽo kẹt, nhưng không phải từ trên xuống dưới, mà là từ dưới lên trên, giống như có thứ gì đó đang nhô lên dưới gầm giường, đang ép chặt ván giường.

Trong tĩnh lặng bỗng truyền đến tiếng va chạm của cửa rất quái dị, giống như có ai đó muốn phá cửa từ bên trong.

Nhưng cánh cửa không mở.

Tiếng va chạm thô bạo kia lại dần biến thành tiếng gõ dồn dập, tiếng gõ lại biến thành tiếng cào, tiếng cào lại biến thành tiếng lau nhà, sau đó…… lại trở về tĩnh mịch, không ai nghe thấy, không ai biết.

Vài ngày sau……

Gió thu cuốn lên từng chiếc lá rụng, thổi qua bầu trời xám xịt vô tận, rồi rơi dần xuống con đường ruộng lầy lội, bị giẫm nát tan vì nhưng đôi chân lấm lem vội vã đi qua.

Rất nhiều người đang chạy ra cánh đồng, càng ngày càng nhiều.

Thanh âm khóc lóc thảm thiết chẳng mấy chốc vang lên.

"Ông trời ơi, tại sao? Tại sao?"

"Thất thu…… Lại một vụ mùa thất thu nữa"

"Tại sao?"

Có lão nông im lặng ngồi xổm bên cạnh ruộng, đưa tay bốc một nắm đất dưới ruộng, dùng ngón tay xoa nhẹ, đất tan ra, bên trong lại có không ít sỏi đá.

Lão nông nhìn chằm chằm sỏi đá kia, im lặng thật lâu, cho đến khi người nông dân trẻ tuổi bên cạnh hét lên: "Điền bá, Điền bá, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bọn họ là nông dân, nhưng ruộng đất đã sớm không phải của mình, lương thực hàng năm bọn họ phải giao nộp cho địa chủ.

Năm trước thất thu, năm ngoái thất thu, năm nay thất thu còn tệ hơn.

Hai năm trước miễn cưỡng còn có thể chống đỡ được nạn đói, mồ hôi nước mắt, mong năm nay được mùa, nhưng kết quả lại càng tệ hơn.

"Điền bá, nhà ta vừa mới sinh thêm một đứa bé, trong nhà vốn là không đủ ăn, bây giờ còn nhiều thêm một miệng ăn, phải làm sao đây?" Người nông dân trẻ cau mày, suýt nữa thì khóc, hắn có nghe qua chuyện bán trẻ em, nhưng hắn sẽ không bán, hắn làm sao có thể bán con mình?

Lão nông không nói gì, nhìn sỏi đá trong lòng bàn tay, buồn bã cúi đầu.

Cánh đồng này, không phải bọn họ không trồng tốt, mà là cánh đồng này đang chết dần.

Bên kia….

Cánh đồng thịt đỏ thắm như một ngọn lửa.

Lúc này, người nhận trách nhiệm trông ruộng mới đang ngồi ở bên cạnh ruộng.

Có vẻ như người này chính là Phương Thành Báo trong huynh đệ Phương gia.

Vị trí này được Thiết Sát đặc biệt lựa chọn, bởi vì bên cạnh ruộng thịt kỳ thực là nơi tu luyện rất tốt, tuy hoàn cảnh có chút khắc nghiệt, nhưng thứ nhất thanh tịnh, thứ hai huyết khí nồng đậm, rất thuận tiện cho việc tu luyện.

Trong ruộng thịt, những khối thịt lớn đang phát triển một cách kỳ dị, nhiệt độ trong ruộng thời kỳ sản xuất thịt khá cao, lúc này không nên xuống ruộng, hai ngày nữa, Phương Thành Báo có thể gọi một ít tạp dịch tới hỗ trợ, để tạp dịch mặc đồ bằng sắt xuống ruộng cắt thịt.

Vốn những việc này là thành vệ làm, nhưng thành vệ đã chết sạch, cho nên công việc thủ thành và gặt thịt đều trở thành tạp dịch.

Phương Thành Báo đang nhìn một mẫu ruộng thịt, đột nhiên thần sắc biến đổi, nhìn về phía giữa ruộng thịt nơi xa.

Ở đó,

Thịt phát triển hình như sinh ra đột biến, trở nên cao hơn bình thường, có vẻ giống như "Hạc giữa bầy gà”.

Phương Thành Báo dụi dụi mắt, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào thịt ở giữa ruộng.

Hắn nhìn một lúc lâu, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, dùng giọng điệu khó tin nói: "Bát phẩm… thịt bát phẩm …… Trong ruộng thịt mọc ra thịt bát phẩm!"

Phương Thành Báo rất rõ ràng trong ruộng thịt mọc ra thịt bát phẩm thì có nghĩa là gì, điều này có nghĩa số lượng cường giả thất phẩm của một thế lực sẽ tăng lên, cũng có nghĩa thế lực này có thể an toàn hơn.

Ở trong tình thế loạn lạc, chỉ có cường đại mới có thể vững vàng như núi, không bị phá hủy!

Thịt giữa ruộng cũng không ít, hoàn toàn có thể chống đỡ ba bát phẩm liên tục tiêu hao, sau đó độ phá thất phẩm.

Phương Thành Báo xoay người, điên cuồng hét lên: "Bội thu!! Một mùa bội thu! Thu hoạch trước nay chưa từng có!!"

Âm thanh của tiếng cười, âm thanh của niềm vui, tràn đầy.

"Lại mất mùa. Ta vốn là kỳ vọng trong sự khó giải thích, nhưng ta lại cảm thấy kỳ vọng này là không nên có."

Bà chủ thở dài, liếc nhìn xuống con phố phía dưới.

Vẫn náo nhiệt.

Ngân Khê có thể nói là nơi phồn hoa nhất cũng là nơi an toàn nhất huyện Sơn Bảo.

Nhưng nàng biết, bên ngoài phường Ngân Khê…… Sớm không biết đã ra bộ dáng gì rồi.

Nàng có thể thiết lập thêm hai quán cháo, nhưng cũng như giọt nước trong thùng, có thể có ích lợi gì?

"Giá lương thực sau này sẽ càng ngày càng đắt, mà đồng xu sẽ càng ngày càng không đáng giá, thiên hạ sẽ càng ngày càng loạn…… Trật tự ngày càng sụp đổ… Cũng không biết tướng công nghĩ như thế nào?"

Bà chủ chống cằm, nhìn bầu trời xám xịt xa xa, suy nghĩ một chút lại ra cửa gọi một tiểu nhị trong lầu nói: "Lâm Tứ Lang, ngươi có thấy Diêm nãi nãi không?"

Một nam tử không để râu đang bận rộn ngẩng đầu lên.

Nam tử chính là Lâm Tứ Lang ủ rượu, sau khi y bị thương liền bị điều ra khỏi tửu phường và tới tửu lâu hỗ trợ, lúc này y đã cắt đi bộ râu ria xồm xoàm, nhìn qua cũng khá bảnh bao.

Lúc này nghe vậy, Lâm Tứ Lang vội nói: "Bà chủ, Diêm nãi nãi vừa ra cửa, nói là có hẹn với mấy phu nhân nhà khác"

Bà chủ nói: "Diêm nãi nãi trở lại nói với ta một tiếng."

"Vâng ạ." Lâm Tứ Lang vội nói.

Vào ban đêm.

Lý Nguyên ôm hai nương tử, sau một phen chơi đùa, theo tiếng rên rỉ nặng nề, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp.

Nhưng bà chủ gần đây hình như không đủ, đôi chân dài vặn vẹo.

Diêm phu nhân ở bên cạnh cười khúc khích.

Lý Nguyên cả người tràn đầy tinh lực, nhẹ nhàng hôn lên trán mỹ nữ, nhìn chiếc đầm lá sen tuyết trắng bao quanh, sau đó lại hái sen ở chỗ nước cạn, cúi đầu nhặt hạt sen.

Phải mất một lúc lâu, mới bình ổn……

Thầm thì thấp giọng, tiếng nói vang lên bên gối.

"Đương gia, năm nay lại mất mùa, ta đã thương lượng với Diêm tỷ tỷ, ta cảm thấy nếu có thể giảm số lượng lương thực nông dân phải nộp, hẳn là có thể để cho càng nhiều người sống sót……

Diêm tỷ tỷ cũng nói có thể thông qua tiệc trà của nàng để trò chuyện thử với những người khác, nhìn xem có thể không."

……..

"Đúng vậy, tướng công, mỗi năm đều thất thu, nếu như các gia đình đều phải nộp lên trên một lượng lương thực khổng lồ, như vậy rất có khả năng gây ra tình trạng càng ngày càng hỗn loạn…… Ta và Tiết tỷ tỷ muốn hỏi ý kiến của chàng."

Lý Nguyên hỏi: ”Bọn họ có đồng ý không?”

Diêm nương tử nói: ”Cho nên… liệu có thể kéo bộ da hổ của Lý trưởng lão được không?”

Lý trưởng lão?

Lý Nguyên nghe danh xưng như vậy, trong lòng cũng lấy làm lạ.

Hắn không biết Thiết Sát đang nghĩ gì, bởi vì Thiết Sát không hỏi chút gì đã để hắn làm trưởng lão.

Huyết Đao Môn đã chết hai trưởng lão, vậy hiện tại cần thêm hai vị trưởng lão nữa.

Một trong số họ, được giao cho Phương Kiếm Long.

Phương Kiếm Long vốn là bát phẩm đệ nhất nhân ở nội môn, mấy ngày trước trong trận chiến chinh phạt Tôn gia, y đã đột phá đến thất phẩm, hiện tại ở trong thành bế quan, để củng cố cảnh giới, thăng cấp kỹ năng.

Y làm trưởng lão, là hoàn toàn xứng đáng.

Mà vị trí còn lại, thì giao cho hắn.

Lý do là vì… hắn là Chưởng yêu sứ.

Chỉ đơn giản là vậy.

Nếu là người khác liều lĩnh chỉ định, nói không chừng các đệ tử còn phải nghi ngờ một phen, nhưng Thiết Sát uy danh quá mạnh mẽ, y chỉ thẳng Lý Nguyên, nên nếu có người nghi ngờ, thì cũng chỉ có thể lén lút mà nghi ngờ.