Một bát phẩm như hắn, dựa vào cái gì mà làm trưởng lão?
Triệu Dực, Triệu Thuần Tâm còn thích hợp hơn hắn!
Chưởng yêu sứ? Hắn là Chưởng cái gì yêu vậy?
Vận cứt chó, thật sự là vận cứt chó.
Những lời này đều là thật, nhưng chỉ có thể nói thầm ở trong lòng, không dám thốt ra.
Cho dù có xuất hiện, Lý Nguyên cũng không để ý.
Hắn hiểu được, Thiết Sát cũng nhìn ra manh mối, cũng hiểu được Thiết Sát nhìn thấy “Huyết Đao lão tổ không muốn bại lộ thân phận”, cho nên Thiết Sát liền xóa sạch toàn bộ “sơ hở trong chuyện Huyết Đao lão tổ”.
Không chỉ có thế, Thiết Sát cũng không hề tiến hành một cuộc điều tra nào, chỉ cho hắn làm trưởng lão, mà chuyện hắn làm chính là chuyện mà Liễu trưởng lão làm, quản lý nội vụ, phân phát giấy thông hành gì đó.
Những nghĩ đến chuyện hắn cần phải tu luyện, cần thuần yêu, cho nên những chuyện này tạm thời để A Nhị dưới trướng Thiết Sát lo liệu.
Nói đơn giản, hắn hiện tại hưởng thụ thân phận trưởng lão, lại không cần phải làm chuyện gì.
Lúc này, Lý Nguyên trầm mặc xuống, hiện tại hắn là trưởng lão của Huyết Đao Môn, đương nhiên đã biết rõ nội tình, cho nên cũng biết năm nay ruộng thịt bội thu.
Không chỉ có bội thu, hơn nữa có thịt bát phẩm, số thịt bát phẩm này đủ cung cấp cho ba bốn bát phẩm tu thành thất phẩm viên mãn.
Người bình thường đều có thể suy ra rằng “vụ mùa thất thu” và “ruộng thịt bội thu” có liên quan đến nhau.
Lý Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Để ta xin chỉ thị của môn chủ trước.”
Diêm nương tử cười hì hì nói: “Ta đã nói là tướng công sẽ hỗ trợ mà!”
“Ừm” bà chủ nhẹ nhàng dán lên người Lý Nguyên, ôn nhu nói: “Tướng công là người tốt…”
…
Ngày hôm sau, Lý Nguyên tìm cơ hội bái kiến Thiết Sát, nói lại chuyện “thất thu có thể xảy ra đại loạn, cho nên để đám nhà giàu trong huyện giảm bớt lương thực mà các hộ nông dân phải nộp lên”.
Thiết Sát không có ý kiến, trực tiếp để cho hắn đi làm.
Lý Nguyên lại hỏi có nên dùng danh nghĩa của môn phái không, để cho cho các hộ nông dân biết ơn môn phái.
Thiết Sát chỉ nói một câu, nếu muốn kéo da hổ của Huyết Đao Môn thì cứ việc kéo, nhưng nếu chỉ muốn người nông dân mang ơn thì không cần.
Danh tiếng tốt thì trói chặt với đạo đức, mà một môn phái không phù hợp bị trói chặt bởi đạo đức. Ngoài ra, nếu một môn phái không chuyện ác nào không làm lại còn có một người tốt, vậy thì thời điểm mấu chốt người này còn có thể làm chút chuyện quan trọng.
…
Ngày hôm sau.
Diêm nương tử bắt đầu lôi kéo khuê mật trên bàn trà để thương lượng chuyện “giảm lương thực mà nông hộ phải nộp lên trên”, mỗi người đều bàn qua bàn lại.
Mà ở trên hồ Ngân Khê…
Chiếc thuyền ô bồng phóng ra mặt hồ, Lý Nguyên mặt một bộ huyền bào đứng ở mũi thuyền, chỉ có điều huyền bào này không phải là y phục của Huyết Đao Môn, mà chỉ là một bộ áo choàng do Diêm nương tử mua cho hắn khi đi dạo phố cùng với khuê mật của nàng.
Hắn vừa đứng vừa rà soát thông tin của những người xung quanh, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ ai vượt qua Thiết môn chủ, thậm chí ngay cả tới gần cũng không có.
Nếu có thể một đao một Thiết môn chủ, trong hoàn cảnh như vậy hắn cũng có chút an tâm.
Chẳng mấy chốc thuyền cập bờ, người chèo thuyền cung kính nói: “Lý trưởng lão, ngài đi thong thả…”
Lý Nguyên cười trả lễ, xách vò rượu bên chân xuống thuyền.
Dọc đường đi, dân đen nhìn thấy hắn, đều cung kính hành lễ.
“Lý trưởng lão.”
“Chào Lý trưởng lão!”
“Lý trưởng lão, chào buổi sáng.”
Không ai gọi là Tiểu Lý gia nữa, bởi vì trưởng lão ngang hàng với cung phụng, gọi là Tiểu Lý gia chả khác nào là mắng người?
Chỉ chốc lát sau, Lý Nguyên đã đi đến cửa bắc của chợ đen, hắn nhìn thấy một lão nhân lắc lư trong tiểu đình vô danh, liền mang theo vò rượu bước nhanh đến.
Lý gia mặc dù không xoay người , cũng biết là bước chân của đệ tử nhà mình, vì thế mở mắt, từ từ ngồi dậy, liếc mắt về phía sau, nói: “Đã làm trưởng lão, sao lại không mặc trang phục của trưởng lão, ngược lại mặc thường phục như thế kia?”
Lý Nguyên ngồi xuống bên cạnh lão,
Lý gia thuần thục lấy ra hai chén rượu.
Lý Nguyên trước tiên rót đầy cho lão sư, lúc sau mới rót cho mình, rồi nói: “Sư phụ cũng đừng cười ta, trong lòng đệ tử vốn đang rất hoảng, nào dám khoác lên mình bộ da hổ kia?
Nào, đây là rượu xuân mộng ủ lâu năm của trong lầu, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể lấy ra hiếu kính với sư phụ mà thôi…”
Lý gia cười ha hả, nhưng thần sắc lại phức tạp nhìn đệ tử trước mắt.
Lão không thể nhìn thấu.
Làm sao cũng không thể nhìn thấu.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì, mới khiến Thiết Sát chỉ định hắn làm trưởng lão.
Thiết Sát là ai, Lý gia rất rõ ràng, nếu không phải đặt ở cái huyện biên thùy này, nếu không phải chỉ là thất phẩm, Thiết Sát có thể là một nhân vật trí dũng với tài mưu lược kiệt xuất.
Thiết Sát đặt Lý Nguyên làm trưởng lão, vậy Lý Nguyên nhất định xứng đáng với vị trí này.
Nhưng vì sao Lý Nguyên lại xứng với vị trí này?
Tại sao?
Liên quân hai nhà Tôn Ngụy ẩn nhẫn ngủ đông, điệu hổ ly sơn, mưu định hậu động, nhất cử công thành, ngay khi sắp sửa thành công, lại thất bại thảm hại.
Mà hết thảy đều bởi vì Huyết Đao lão tổ.
Lý Nguyên, có quan hệ gì với Huyết Đao lão tổ sao?
Hay là…
Trong mắt Lý Vũ hiện lên một tia khiếp sợ mờ mịt và hoảng sợ, yết hầu của hắn cũng đột nhiên lăn xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thiếu niên lang đang nâng ly rượu, đôi mắt trong suốt, đáy lòng đột nhiên tự giễu cười: làm sao có thể?
Ngay sau đó lại đột nhiên hỏi ngược lại một câu: Sao lại không thể?
Nhưng cũng không thể, thật sự quan trọng sao?
“Lão sư, học sinh kính chào ngài một ly.” Lý Nguyên nâng ly bằng cả hai tay.
Lý Vũ cũng nâng chén.
Lý Nguyên cụng chén dưới mép ly của lão sư, sau đó uống một hơi cạn sạch, lại cười nói một tiếng: “Vẫn là uống rượu với lão sư mới sảng khoái.”
Lý Vũ mỉm cười, lại hỏi một ít tiến độ luyện đao của Lý Nguyên, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Gần đây chợ đen ra vào nhiều đồ, rảnh rỗi có thể đi xem.”
Nói xong, lão lại nâng chén cụng cụng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ không thể cho người ta xem sổ đăng ký, nhưng nếu muốn xem, chạng vạng đến, ta lặng lẽ cho con, con đọc xong rồi lặng lẽ trả lại.”
“Tạ lão sư.” Lý Nguyên sẽ không quên lúc trước là ai vớt hắn ra từ đám đệ tử ngoại vi, thu làm đồ đệ, lại không chỉ bao che khuyết điểm, còn rất quan tâm hắn.
…
Nửa tháng sau.
Lý Nguyên đeo mặt nạ, mang giày độn, mặc áo choàng vải, sau khi tham khảo qua sổ đăng ký tối qua, hắn nhanh chóng đến trước mặt một người bán hàng rong ở chợ đen, giả vờ cầm quyển sách tùy ý lật xem, sau đó lại buông xuống.
Sau khi hắn lật mấy lần liền, trong thần sắc của nam tử hung hãn áo lam bày hàng lộ vẻ rất không kiên nhẫn, hắn mới nhìn như tùy ý chọn một quyển, nói: “Không giả chứ?”
“Đây là bản sao, từ xa tới. Bán đồ giả chẳng phải là ta tự gây rắc rối cho mình sao?” Lam y nam tử hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói: “Ta đã bán hàng ở đây rất lâu rồi, cũng không phải một lần hai lần.
Nhưng bản sao và nguyên bản chắc chắn là khác nhau, dùng bản sao rồi luyện không được thì cũng đừng trách người khác.
Nhưng mà chỉ cần ngươi tu luyện đúng cách, nhập môn chắc chắn không có vấn đề, nhập môn ta cũng có thể đảm bảo.”
Lý Nguyên đương nhiên biết điểm này, nếu không hắn cũng sẽ không đến chỗ nam tử này mua, vì thế đáp lại, lại nhanh chóng lật xem.
Bản sách hắn đang cầm không phải là công pháp, mà là kỹ năng, nhưng là kỹ năng mạch lạc từ cửu phẩm đến thất phẩm rất hiếm có, mặc dù là thương pháp, nhưng Lý Nguyên suy đoán trong đó có thể cất giấu bí mật giống như "Xuân Thu Tam Đao", cho nên mới đến mua.
Lý Nguyên nhanh chóng lật qua lật lại, cảm thấy đồ họa đều không có vấn đề gì lớn, lúc này mới hỏi: “Bán như thế nào?”