Đi đến khu vực thuyền đang neo đậu, đột nhiên Lý Nguyên nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở góc Tây Nam, dường như có rất nhiều người đang la hét, có tiếng bọt nước bốc lên cùng một số tiếng ồn ào hoảng loạn.
Động tĩnh này đã thành công hấp dẫn không ít người.
Khu vực neo thuyền, ngoại trừ Lý Nguyên đang chờ thuyền, còn có một số khách chợ đen khác cùng với một số người bán hàng chuẩn bị trở về huyện ăn cơm giải tỏa.
Có động tĩnh, tự nhiên có người tò mò chạy tới xem.
Một lát sau, đã nhìn thấy một vài người chạy trở lại, sau đó đã có người nói ra một câu.
“Là ba đệ tử Huyết Đao Môn mất tích ngày hôm đó, tìm được, đều tìm được… Bọn họ được tìm thấy ở dưới đáy của hồ. Chuyện quái gì đang diễn ra ở chợ đen vậy?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Nghe nói Huyết Đao Môn bất hòa với Ngụy gia, lúc trước Hồng Liên tặc muốn phá thành, bọn họ mới tạm thời buông tha ân oán, hiện tại Hồng Liên tặc không công phá nữa, tranh chấp này tự nhiên cũng lại nổi lên.”
“Đúng đúng, còn có thể như thế nào nữa… Những khúc mắc của mấy thế lực lớn này, chúng ta cũng đừng xen vào, mọi người vẫn nên chờ thuyền đi, nói thuyền đến thuyền là đến, ha ha… Đêm nay lên bờ, lão tử muốn đi Thiên Hương lâu thuê một cô nương xinh đẹp đi ra ngoài dạo một vòng.”
“Hắc? Còn có thể thuê? Huynh đài, thuê này là như thế nào vậy?”
Chủ đề nhanh chóng bị lệch lạc.
Nam nhân nói về nữ nhân, đó là niềm vui và hòa hợp, không có khoảng cách.
Nhưng Lý Nguyên lại thần sắc ngưng trọng nhìn xa xăm, ở nơi đó… Đang có thi thể được di chuyển ra khỏi nước, một trong số đó là của Thái Trạch….
Nhưng rất nhanh hắn đã không nhìn nữa, chỉ chờ đợi cho thuyền ô bồng đến, rồi lặng lẽ lên thuyền rời đi.
Đợi thuyền cập bến, Lý Nguyên cũng không lập tức về nhà, mà là đi đường vòng đến hẻm Bạch Vân.
Hắn mơ hồ còn nhớ rõ hơn một tháng trước, hắn cầm 20 lượng bạc và một vò “gạo ủ”, bồi hồi đứng đợi trước cửa nhà Thái Trạch, nhưng trong nháy mắt đã là cảnh còn người mất.
Rất nhanh, hắn đứng trước nhà Thái Trạch.
Hơi do dự, nhưng sau đó vẫn giơ tay gõ cửa.
Không ai trả lời, trong nhà cũng tối tăm.
Hắn gõ một lần nữa.
Thật lâu sau, trong nhà mới truyền đến âm thanh vừa tinh tế vừa cảnh giác của một nữ tử.
“Ai vậy?”
“Hoàng cô nương, là ta, Lý Nguyên.”
Thanh âm hạ xuống, trong hậu viện vang lên tiếng mở cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó là tiếng bước chân có vẻ rất vội vàng.
Bên kia cửa, gần khe cửa lại truyền đến giọng nói của nữ nhân.
“Là ngài sao? Lý đại nhân?”
Cách xưng hô mặc dù đã thay đổi, nhưng Lý Nguyên biết là đang gọi hắn, vì vậy hắn trả lời: “Là ta.”
Cót két…
Cửa mở ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, chính là Hoàng Nhã.
Mà phía sau Hoàng Nhã còn có một nữ nhân có khuôn mặt khá tròn trịa, đang khẩn trương nhìn hắn.
Nữ nhân ấy xem ra có vài phần nhan sắc, nhưng da thịt lộ ra lại có chút tái nhợt, có lẽ là đã lâu không ra ngoài, hoặc là thân thể suy yếu.
Lý Nguyên bước nhanh vào, Hoàng Nhã lại vội vàng đóng cửa lại.
Lý Nguyên nhìn về phía nữ nhân đang ó chút khiếp sợ, hỏi: “Đây là?”
Hoàng Nhã im lặng, sau đó hai đầu gối trở nên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên.
Lý Nguyên vội vàng đỡ nàng dậy, hỏi: “Hoàng cô nương, chuyện này là sao?”
Hoàng Nhã nhẹ giọng nói: “Lý đại nhân nếu không ghét bỏ, mời vào nhà rồi nói đi.”
“Được…”
Sau khi vào nhà, Hoàng Nhã mới đem hết sự tình nói ra.
“Thì ra Thái Trạch còn có một phu nhân, chẳng qua y sợ mình và võ giả Huyết Đao Môn không hợp nhau, cho nên mới nói với bên ngoài mình không có phu nhân, chỉ là có hai nha hoàn, một ở ngoại đường, một ở nội đường.
Ở ngoại đường là Hoàng Nhã, còn ở nội đường kỳ thật là phu nhân Tả Tú Tú của Thái Trạch.
Kể từ khi Thái Trạch mất tích, hai nữ vô cùng sợ hãi, mỗi ngày đều trốn ở nhà.
“Bằng hữu của lão gia tuy rằng nhiều, nhưng đến bây giờ chân chính tới cũng chỉ có Lý đại nhân ngài… Hơn nữa, nô gia cảm thấy Lý đại nhân và những người khác không giống nhau, cho nên mới dám thành thật nói với ngài.” Hoàng Nhã nhẹ giọng nói.
Tả Tú Tú rơi lệ nói: “Lý đại nhân, ngài có thể giúp thiếp thân tìm hiểu tung tích tướng công không? Bên ngoài đều nói hắn mất tích, có thể lành ít dữ nhiều…”
Lý Nguyên trầm mặc nói tiếp: “Tẩu tử đừng như vậy, Thái huynh đã qua đời, đây là chuyện tối nay mới phát hiện… Sở dĩ ta đến đây cũng là bởi vì Thái huynh đã từng giúp ta, cho nên ta mới đến xem.”
“A?!!” Tả Tú Tú bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc trên mặt vừa bi thương vừa sợ hãi, giống như là bị dọa cho cứng đờ.
Lý Nguyên: “Tẩu tử và Hoàng cô nương sau này có kế hoạch gì?”
Tả Tú Tú có chút hoang mang khi bị hỏi như vậy.
Hoàng Nhã đột nhiên tiến đến bên tai nữ nhân nhẹ giọng nói gì đó.
Thật lâu sau, Tả Tú Tú cắn môi gật đầu.
Hoàng Nhã: “Lý đại nhân, nô gia… Muốn xin ngài giúp một việc.”
“Mời nói, Hoàng cô nương.” Lý Nguyên.