TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 95: Dung hợp (2)

Săn giết yêu thú, không đáng tin cậy lắm.

Mà thịt yêu thú, chợ đen có bán, nhưng Lý Nguyên không có khả năng lấy thân phận của mình đi mua, điều này không khác gì nói cho người khác biết hắn… đã ở đột phá bát phẩm, thậm chí đã là bát phẩm.

Hắn nhắm mắt suy nghĩ, phần lớn mua bán qua lại trong chợ đen đều không sạch sẽ, cho nên đa số người trong chợ đều mang mặt nạ, đội nón lá.

Như vậy cũng tốt, cũng tạo điều kiện thuận lợi cho hắn.

Nhưng đồng thời…… có hai vấn đề khác.

Thứ nhất, là tiền.

Tiền của hắn dùng để sống chắc chắn không thành vấn đề, nhưng mua thịt yêu thú thì còn lâu mới đủ.

Thứ hai, mua bán.

Thời điểm tốt nhất để hắn vào chợ đen là vào ban đêm.

Nhưng chợ đen vào ban đêm…… lại tràn ngập nguy hiểm.

Lý Nguyên không muốn quay lại chợ đen khi trời tối.

……

Trong mật thất, Lý Nguyên tạm thời gạt hết mọi tạp niệm sang một bên, cố gắng ghi nhớ phương pháp điều huyết "Thổ Phách Công" bát phẩm.

Phương pháp này là một loại điều động bên trong cơ thể và không biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng để tích tụ được khí huyết, cần sử dụng tư thế tu luyện lúc "Cửu phẩm", như vậy trong mắt bọn nha hoàn, hắn vẫn là đang khổ luyện 《 Thổ Phách Công 》cấp độ cửu phẩm.

Mấy ngày trước, khi hắn và Vu Mậu ở cùng một chỗ, có tùy ý hỏi qua bao lâu thì có thể đột phá bát phẩm.

Vu Mậu nói, dưới tình huống có công pháp có tài nguyên có thiên phú, cửu phẩm đại thành chắc phải mất hơn một năm, trong đó thứ quan trọng nhất chính là thiên phú, rất nhiều người cả đời cố gắng thế nào, cũng không cách nào đạt được cửu phẩm, về phần thiên phú là cái gì, lại không thể nói rõ, chỉ có thể nói những người có thiên phú sẽ có thể dễ dàng sinh ra ảnh huyết.

Nhưng, muốn nhập môn bát phẩm thì phải mất ít nhất hai hoặc ba tháng, nhưng để thực sự đạt được chắc cũng phải mất hơn ba năm.

Điều này phù hợp với ký ức thu được trong đầu Lý Nguyên, ngày hôm đó những gì nghe được từ miệng Tây Yến là "muốn sử dụng khôi lỗi để rèn luyện thì cần phải nhập bát phẩm, vậy cũng cần thời gian ba hoặc bốn năm".

Nói cách khác, trong vòng một năm, hắn không thể đột phá "Thổ Phách Công" cửu phẩm được, nếu như vậy thì mọi chuyện đều sẽ rất hợp lý, nhưng ngược lại nếu hắn đột phá trước thì chính là thiên tài, nhưng nếu bây giờ đột phá… Đó là một tai họa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trước khi đột phá, hắn vẫn là cửu phẩm, cho nên vận dụng năng lực cửu phẩm cũng không trái với lẽ thường.

Lý Nguyên tu hành trong mật thất một lát, sau đó đi tới võ đài, tiếp tục dùng phương pháp cửu phẩm mài giũa ảnh huyết.

Thời gian nhanh chóng trôi qua…

Đến khi nhìn lại cả người đã đổ đầy mồ hôi.

Tây Yến vẫn như cũ mang đến thùng tắm, cởi áo cho thiếu niên, cùng hắn vào tắm, lau túi thuốc cho hắn.

Trong cả quá trình này, tinh thần của Lý Nguyên cũng đang được phục hồi nhanh chóng.

Hắn mặc cho người nữ nhân xinh đẹp này hầu hạ hắn, làm sạch cơ thể hắn, giải tỏa sự mệt mỏi.

Mà hắn thì lợi dụng lúc thoải mái này để suy tư chuyện thịt yêu thú.

Một là tiền, hai là làm thế nào để mua trên chợ đen…

Một lúc sau.

Lý Nguyên thay một bộ đồ đen vô cùng sạch sẽ đi tới cửa Bắc của chợ đen.

Hắn cung kính buông công pháp xuống, nói: “Lão sư, ta muốn đi Tiểu Mặc Sơn để lịch lãm vài ngày.”

Hai mắt Lý gia híp lại, theo ghế dài lắc lư một cái, một lát sau mới nói: “Con vốn là thợ săn của phường Tiểu Mặc, đi Tiểu Mặc Sơn vốn cũng không có gì đáng ngại… Nhưng vi sư vẫn phải nhắc nhở con một câu.”

“Mời người nói.”

Lý gia khàn giọng nói: “Thế gian này sơn hải đại trạch, nơi nguy hiểm nào cũng có, ngàn vạn lần đừng tùy tiện xâm nhập vào…”

Lý Nguyên chỉ cảm thấy đáy lòng co rút, ra vẻ tò mò: “Là có nguy hiểm ư?”

Lý gia nói: “Đây là lời cảnh báo mà sư phụ của ta, cũng là sư tổ của con để lại.”

Lý Nguyên thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ chính sư phụ… cũng cần phải làm theo sao?”

Lý gia gật đầu.

Lý Nguyên có chút rùng mình, run rẩy nói: “Chẳng lẽ trên đời này thật sự có… Ma?

Trong xã phường thường có một số lời đồn ma quái, những thứ này… Là thật sao?”

Lý gia không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, thật lâu sau mới nói: “Có lẽ có, có lẽ không có, nhưng tất cả những người đã từng nhìn thấy đều đã biến mất, làm sao con biết … Có hay không.”

Yết hầu Lý Nguyên di chuyển lên xuống, cho đến giờ khắc này, hắn mới ý thức được lần trước hắn có thể trốn về quả thực là một chuyện nghịch thiên.

Nơi đó được định đã đến là phải chết…

Sự nguy hiểm của núi sâu rừng già này trong lòng hắn nhất thời đã tăng lên mấy phần.

Nhưng, đáng sợ hơn, khủng khiếp hơn, nỗi kinh hoàng này có lẽ… đang dần đến gần.

Có lẽ… Đã xuất hiện trên hòn đảo chợ đen này từ lâu rồi.

Hắn nói: “Đệ tử sẽ tuân theo lời cảnh báo của sư tổ.”

“Con đi đi.”

“Đệ tử xin cáo lui.”

Lý Nguyên đi được vài bước, phía sau lại truyền đến một âm thanh.

“Danh sách những đệ tử nội môn của Huyết Đao Môn đã định cho con, nhưng minh bài thân phận thì cần phải qua một thời gian nữa…”

“Đa tạ sư phụ.”

Lý Nguyên lại xoay người hành lễ, muốn hỏi một câu "Mất tích trên đảo này có liên quan đến những con quỷ không thể chứng thực này hay không" nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không nói nhiều nữa, vội vàng xoay người rời đi, sau đó nhanh chóng đi về phía bến thuyền của Nam thị.

Thời gian tới, có lẽ hắn sẽ không trở lại đây nữa…….