“Răng rắc.”
Tiếng vỡ vụn giòn giã vang lên, mọi người quay đầu lại, tay Lý Long đầy máu, hắn vừa tức giận bóp nát cái ly trong tay.
"Đừng xúc động.”
Diệp An Ninh cẩn thận giúp Lý Long băng bó tay phải, đồng thời nhẹ giọng nói: “Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, đối phương quá đáng sợ nên chúng ta cần phải nhẫn nhịn.”
Cuối cùng Diệp An Ninh cũng hiểu được vì sao trong quá trình hỏi thăm, một khi nhắc tới ba chữ Tô Bình Nam hoặc Tiểu Hồng Bào thì sẽ có nhiều người hoảng hốt như gặp quỷ.