Khủng Long chết rồi, phần bụng bị xoắn nát. Hắn ngửa mặt lên trời, hai mắt mở to dưới nước mưa lạnh lẽo, mất đi thần thái cuối cùng.
Tóc Dài được đám huynh đệ liều mạng kéo lại, hoàn toàn không quan tâm đến bàn tay trái đã bị chém đứt. Hắn nở một nụ cười giống như một kẻ thần kinh, nhìn Khủng Long đã mất đi sự sống: “Một tay của lão tử đổi lấy một cái mạng của ngươi, quá hời."
Đám người Lữ Tư Kiệt đang phòng thủ nhiều hơn là tấn công nhìn nhau một cái: “Người này đúng là đủ hung ác, nhưng cũng là một nhân tài.”
Nhiệm vụ của năm người bọn hắn chính là tận lực bảo vệ Phi Cơ. Nếu cần chém người để ứng phó thì cứ chém. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng này, đám người vốn xuất thân là vệ sĩ của Cẩm Tú cũng không dám khinh thường đám lưu manh Cảng thành, động tác càng cẩn thận hơn.
Khủng Long không giống Đông Hoàn Tử. Hắn là ngựa đầu đàn của Đại D, uy vọng rất lớn. Hắn vừa ngã xuống, rất nhiều người sợ hãi, không ít người bị chém.