Tang Hào là Hồng Côn duy nhất của An Phong chịu đi theo Lâm Mũi To. Không vì cái gì khác, hắn muốn nuôi sống gia đình thì phải chịu đánh đầu tiên. Lâm Mũi To rất hào sảng, hai hộp đêm đủ cho Tang Hào bán mạng một lần.
Đèn pin cường quang dùng rất tốt nhưng chỉ đưa đến tác dụng tập kích nhất thời. Đám người Hòa Ký quả nhiên đủ mạnh, sau một khoảng thời gian bối rối ban đầu rất ngắn, về sau không ít người đã dựa vào sự tàn nhẫn của mình mà chậm rãi đánh lại. Điều này khiến cho Tang Hào kính nể thực lực của Hòa Ký từ tự đáy lòng.
Kính nể thì kính nể nhưng lực đạo mà hắn ra tay vẫn không giảm chút nào. Hắn chém một người đằng sau, sau đó rống to: “Chém mạnh vào, xông loạn vào bọn họ, chúng ta sẽ thắng.”
Hắn vừa dứt lời, Lâm Hoài Nhạc đã vọt đến trước mặt. Gương mặt vốn yên tĩnh ôn hòa ngày thường đã trở nên ngang ngược.
“Tang Hào của An Phong đúng không? Ta muốn ngươi hôm nay trố mắt nhìn xem ta đánh chết ngươi như thế nào.”