"Ngươi muốn nói gì?”
Dương Thiên Lý đóng hộp gỗ lại, giọng nói dịu dàng: "Đừng nghĩ lung tung, cho dù ta có chấp nhận hay không thì Nam ca vẫn sẽ giúp đỡ, ta rất chắc chắn về điều này.”
“Không phải đang nghĩ về điều đó.”
Hạ Trúc lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn ta rất khác người. Hầu hết những gì con gái thích ta đều không thích, cũng không nghĩ đến cuộc sống sang giàu gì. Ta chỉ cho rằng có một miếng cơm no và một chiếc giường mềm mại, mỗi buổi sáng có thể nhìn thấy mùa xuân ấm áp, hoa thơm nở rộ chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.”
Dương Thiên Lý nghe nữ tử nói cũng không xen vào, rất kiên nhẫn chờ nữ tử nói xong. Hạ Trúc tiếp tục nói: "Nhưng thế giới lớn như vậy, huống chi còn có ngươi, ta không cam lòng cứ ra đi như thế.”