"Sau đó thì sao?”
Hạ Trúc nghe quá nhập tâm đến nỗi bệnh tật trên người cũng thấy đỡ hơn một chút.
Thấy Dương Thiên Lý im lặng không nói, nữ tử vội vàng hỏi. Nếu như không phải Dương Thiên Lý tự kể lại, nhất định Hạ Trúc không ngờ nam nhân có ánh mắt giống chim ưng kia lại có lúc nghèo túng như vậy.
"Sau đó à?”
Dương Thiên Lý cười cười, hắn không muốn nhắc tới những thứ bạo lực máu me kia với nữ nhân của mình nên chỉ thản nhiên nói: "Sau đó việc làm ăn đầu tiên của chúng ta ở huyện Trường Dương chính là giúp nhà máy than kia vận chuyển than, mãi cho đến sau này Nam ca cảm thấy không có gì phải vội vàng mới dẫn chúng ta đi Ô thành.”