“Muốn thắng thì nhất định phải cược, không cược có thể ngươi sẽ sống một đời yên ổn, nhưng ngươi lấy cái gì ra để báo thù tập đoàn Huyndai? Lấy cái gì ra để báo thù Trịnh gia, một thế lực có quyền lực trong cả giới chính trị và kinh doanh?”
Tô Bình Nam nhìn ra được sự băn khoăn của cô gái, giọng điệu của hắn có chút mê hoặc: “Ngươi cực kỳ thông minh, biết rõ muốn báo thù Trịnh gia thì lựa chọn tốt nhất là dựa vào tập đoàn Kim Môn, chính là phải nương tựa vào ta. Mà đây là những việc ta cần phải biết, ngươi không được che giấu.”
Bên trong bộ câu lạc bộ chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên, sau một hồi im lặng Xa Tố Nhã nghiến răng đẩy số chip lên bàn cược.
“Ta đã xây đựng một mô phỏng nhân vật về tất cả các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Kim Môn. Hành vi, thói quen, bao gồm cả cách chi tiêu và phân bổ một số tài sản,... để đưa ra những phân tích cẩn thận nhất về một con người.”
Cô gái không do dự nữa, nhanh chóng đưa ra câu trả lời: “Nếu như căn cứ vào hệ thống tài chính của Kim Môn để tính toán ra thu nhập, thì một số lãnh đạo cấp cao lâu năm có liên quan đến một số hạng mục có rủi ro cao, ví dụ như buôn bán hàng trắng và buôn người. Lẽ ra nếu chỉ dựa vào những thứ đó của tập đoàn, thì ta không biết về mạng lưới này.”