Có những lúc ngôn ngữ hiện ra rất yếu ớt.
Một cô gái mười sáu tuổi bị bắt nạt gần ba tiếng đồng hồ ở một nơi không thuộc về mình, toàn thân sưng tấy hôi hám, sau đó phải rời đi trong tủi nhục với đầy máu trên đầu. Nếu như không có mặt ở đó thì sẽ cực kỳ khó hiểu được nỗi đau trong lòng nàng.
“Nhưng đây không phải là nguyên nhân ta muốn chiến đấu đến cùng với Trịnh gia.”
Cô gái cười lớn: “Ba mẹ ta nhìn thấy bộ dạng của ta, sau đó trong cơn tức giận đi tìm đối phương để đòi công lý và không bao giờ quay trở lại. Bên chính quyền nói với ta đó là một vụ tai nạn giao thông do lái xe quá nhanh. Ta không cần phải tìm hiểu thông tin này có phải là thật hay không, bởi vì ta đã xác định rằng ba mẹ ta chết ở trong tay Trịnh gia, ta không cần bằng chứng, ta chỉ cần báo thù.”
Mối hận đã tích tụ trong rất nhiều năm, cũng đã tích tụ rất sâu. Khi Xa Tố Nhã nhớ lại những sự việc này, biểu cảm của nàng rất bình tĩnh, oán hận trong lòng nàng sớm đã giống như dòng nước ngầm ẩn dưới biển sâu, không ai có thể nhìn thấy, nhưng nó luôn tồn tại.