“Tin tức Tô tổng rất linh thông, thật sự ta đang rất cần một khoản tiền rất lớn nhưng chỉ có thể đi mượn. Về phần lãi suất, ta có thể tính cao hơn ngân hàng sáu phần trăm.”
Đối với Tô Bình Nam, thưởng thức thì thưởng thức, Vương Lâm không có ý định để đối phương có được cổ phần Vạn Đạt. Bởi vì hắn biết đối phương là cùng một loại người với mình.
Cả hai đều có tính cách độc tài. Một núi không thể chứa hai hổ. Nếu để Tô Bình Nam bỏ vốn vào Vạn Đạt, đối với người có tư duy khống chế mạnh như Vương Lâm là một chuyện khiến hắn cực kỳ kiêng kỵ.
“Hồi báo thì không bao giờ đủ. Số tiền Vương tổng cần không phải nhỏ. Một khoản tiền lớn bỏ vào Vạn Đạt chỉ vì mấy phần trăm nho nhỏ đó, Cẩm Tú sẽ không làm đâu.”
Tô Bình Nam nheo mắt nói, giọng điệu bình tĩnh, có vẻ như không quan tâm cho lắm: “Nhưng không phải là không thể được. Cẩm Tú muốn Vạn Đạt thế chấp mảnh đất ở Thượng Hải trong vòng một năm. Đến thời hạn, nếu Vạn Đạt vẫn chưa trả được số tiền đã mượn, Vạn Đạt nhất định phải bán mảnh đất đó theo giá thị trường cho Cẩm Tú.”