Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mấy ngày nay, Tô Bình Nam cũng đã nghiên cứu về Ngô gia, cuối cùng cho ra một kết luận, Ngô Phạm Sâm nhịn rất giỏi.
Người thiện chiến thì không có thành tích hiển hách. Đạo lý này cũng thích hợp với chỗ làm việc không thể miêu tả ở Hạ quốc. Không có vấn đề thì chính là không có vấn đề. Ngô Phạm Sâm từ một sinh viên không có bối cảnh lăn lộn đến người đứng đầu hệ thống giao thông, cái dựa vào chính là nhịn. Rất nhiều người bối cảnh thâm hậu, trình độ học vấn cao hơn hắn rất nhiều nhưng lại gãy kích trầm sa, còn hắn thì lại từng bước một đi đến vị trí hiện tại, không thể bỏ qua công lao của chữ nhịn.
Cho nên, Tô Bình Nam phán đoán đối phương vì cầu ổn, tuyệt đối không chỉ có một điều kiện như vậy. Hắn đang chờ Ngô Toàn nói tiếp.
Nhìn biểu hiện của Tô Bình Nam, Ngô Toàn biết đối phương còn trầm ổn hơn cả lời đồn. Hắn nói tiếp: “Trong vòng ba tháng, Ngô Kính Trung sẽ rời khỏi Trường Dương, đồng thời ta có một phần tư liệu muốn mời Tô tổng xem qua.”
Tô Bình Nam mỉm cười, chậm rãi mở tài liệu ra. Nội dung liên quan đến quốc lộ 109 lập tức đập vào tầm mắt.