Sau tám tiếng phẫu thuật ròng rã, Ngô Khải đã sống tiếp. Mặc dù hắn vẫn còn hôn mê nhưng dù sao mạng cũng đã được cứu về.
Sau khi nghe được tin tức này, Ngô Phạm Sâm thở phào một hơi.
“Có thể gọi cho Tô Bình Nam rồi. Ngươi đại diện Ngô gia đàm phán với hắn một lần đi.”
Ngô gia đến đời của hắn toàn có chức vụ trên người, rất không tiện. Hiển nhiên nhiệm vụ này rơi xuống đầu Ngô Toàn.
“Nhớ kỹ, Ngô gia có thể rút khỏi thị trường Trường Dương, anh rể của ngươi cũng có thể trong vòng ba tháng rời khỏi Trường Dương luôn. Chuyện của quốc lộ 109 có thể nói cho đối phương biết nhưng có một điều kiện.”