“Thế nào?”
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Kiều Kiều hơi run, sau đó Tống Phương nhịn không được ghé vào tai Kiều Kiều nói vài câu. Mọi người nhìn thấy Kiều Kiều vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, bây giờ ngồi phịch xuống bàn.
Nhìn mọi người nín cười, Kiều Kiều khẩn trương nhìn Triệu Dương, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "A Dương, bây giờ hối hận có được không?”
Mọi người lại cười, sắc mặt Triệu Dương nghiêm túc lại.
“Kiều Kiều, có một số việc không thể xem là trò đùa được đâu.”