Gương mặt đám người kia hoàn toàn không chút biểu cảm, giống như bọn hắn đang làm một chuyện không thể bình thường hơn, khiến cho lão Lục và Triệu Dương đứng ngoài quan sát phải đổ mồ hôi trán.
Không nhiều không ít, sau hai lần, hai người kia dừng lại. Hành lang đã rối loạn đến không còn hình dáng. Gã thanh niên đầu trọc nằm như con cá chết, cả người vô thức co lại trên mặt đất.
“Đi thôi.”
Giám đốc Lục nhìn hai người Triệu Dương sắc mặt trắng bệch, nói: “Hắn đánh hai ngươi, Cẩm Tú trả lại cho ngươi.”
“Vâng.”