Sau khi ôm hết tiền trong nhà và giữ thật chặt trong lòng, Lục Minh lại một lần nữa lấy hết can đảm bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình. Bởi vì lo lắng chi phí nằm viện quá cao, Lục Minh treo tấm huy chương của mình lên ngực.
Sinh ra ở nông thôn, hắn có chút thông minh của riêng mình, dù sao tấm huy chương này sẽ giúp hắn có được một chút tôn trọng, có thể ở bệnh viện nó cũng có tác dụng? Nhưng hắn không biết rằng cách đây hàng chục năm điều này đã không còn, làn sóng cải cách mở cửa đã nâng cao đáng kể mức sống của người dân nhưng đồng thời cũng khiến nhiều người mất đi sự tôn trọng đối với những anh hùng.
Suốt chặng đường không có ai giúp đỡ, thậm chí hỏi đường cũng có thể nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của người bên cạnh, điều này khiến người có lòng tự trọng cao như Lục Minh có phần cảm thấy chán nản.
Khi đi ngang qua đại lộ Thiên Đô cũng chính là đường Trường Viễn, lần đầu tiên Lục Minh cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Bởi vì có hai con đường chính giao nhau, nên đèn giao thông ở đây thay đổi rất nhanh, mà bởi vì hắn không quen với tình hình đường xá nên mãi không thể đi qua.