Trần Tế Cửu lấy tăm xỉa răng, cười hì hì kiếm chuyện nói: "A Kiên, ngươi thật có phúc. Gầy béo đều có đủ, trái ôm phải ấp. Bên Nhật Bản đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Nghe nói nha đầu họ Đới và Mitsuko vì tranh giành ngươi mà suýt chút nữa đánh nhau đấy."
Thạch Chí Kiên tức giận trợn trắng mắt. Trần Tế Cửu này phỏng chừng ở nhà "bào ngư" tạo phản quá nhiều, khiến tâm lý mất cân bằng, cho nên hắn đến đây tìm kích thích.
"Ăn cơm của ngươi đi. Món ngon như vậy còn không nhét đầy miệng của ngươi được sao." Thạch Chí Kiên bực bội nói.
Trần Tế Cửu nhún vai, không dám đùa quá trớn.
Bên kia, nụ cười của Nhiếp Vịnh Đàn lạnh xuống, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thạch Chí Kiên một cái, đầy thâm ý.