Nhiếp Vịnh Đàn nhìn tư thế cố ý làm màu của Thạch Chí Kiên, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng nhịn cười, tìm một chiếc ghế mây tao nhã ngồi xuống, sau đó nhìn Thạch Chí Kiên, chờ hắn mở miệng.
"Quản lý vũ trường có mệt không?" Thạch Chí Kiên phun ra một vòng khói, hỏi Nhiếp Vịnh Đàn.
Nhiếp Vịnh Đàn khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng đáp: "Bây giờ cạnh tranh kinh doanh vũ trường rất khốc liệt, xung quanh hộp đêm Lệ Trì và vũ trường Bobo lại mở thêm hai ba nhà, hơn nữa đều là đầu tư rất lớn."
"Có cạnh tranh là chuyện tốt." Thạch Chí Kiên cau mày nói: "Giống như mở quán ăn vậy, nếu một nơi chỉ có một quán ăn, cho dù món ăn có ngon đến đâu, cũng không thể hình thành nên phố ẩm thực. Ngược lại, nếu một nơi quán ăn mọc lên như nấm, vậy thì nơi đó nhất định sẽ rất náo nhiệt."
"Mở vũ trường mấu chốt nhất vẫn là cảm giác mới mẻ và chiêu trò mới." Thạch Chí Kiên dừng một chút, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Nhiếp Vịnh Đàn hiểu ý, vội đưa gạt tàn thuốc lá qua.