“Ơ, cái này? Ta không phải vì tiền mà đến. Hơn nữa, chúng ta thống nhất là ba trăm nghìn. Ngươi đưa cho ta dư hai trăm nghìn rồi.” Trần Kỳ Lễ vừa nói vừa cầm hai xấp tiền mặt đặt sang một bên.
Thạch Chí Kiên âm thầm gật đầu. Trách không được người này có thể quát tháo phong vân đảo Formosa trong tương lai. Không tham lam là việc không dễ dàng làm được.
“Trần đường chủ cứ nhận lấy. Hai trăm nghìn còn lại là ta cam tâm tình nguyện thưởng cho ngươi.”
Mặc dù chữ thưởng có chút chói tai nhưng Trần Kỳ Lễ không để ý. Dù sao đây cũng là hai trăm nghìn, đối với hắn cũng không phải là con số nhỏ.
Trần Kỳ Lễ mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Vô công bất thụ lộc. Không biết ta còn có thể giúp ngươi được cái gì?”