Hắn hiểu, trên đời này đáng sợ hơn nắm đấm chính là đầu óc.
Nắm đấm chỉ có thể đánh cho người ta mặt mũi bầm dập, nhưng đầu óc có thể giết người một cách vô hình.
Anh em Chiêm thị là ví dụ tốt nhất. Công ty Hoàng Quan lớn như vậy, tập đoàn Chiêm thị lớn như vậy nhưng lại bị Thạch Chí Kiên kéo sập, thiếu chút nữa bị hủy. Anh em Chiêm thị lại càng thất bại thảm hại, ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào. Trần Diệu Thái tràn đầy sự kính sợ Thạch Chí Kiên không nói ra được.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi có thích đảo Formosa này hay không?” Thạch Chí Kiên mỉm cười hỏi lại.
Nếu là người quen thuộc với Thạch Chí Kiên, khi trả lời câu hỏi, nhất định phải trả lời một cách cẩn thận, nhưng Trần Diệu Thái lại không có đầu óc, nói thẳng: “Thích chứ. Khí hậu, hoàn cảnh nơi này không tệ, chơi rất vui.”