Đối mặt với ánh mắt sắc bén như kiếm như thương, Thạch Chí Kiên chậm rãi lấy một điếu xì gà còn lớn hơn bất cứ người nào ở đây. Hắn cắn bỏ đầu điếu xì gà, sau đó đưa lên miệng, lấy bật lửa ra, ngay trước mặt mọi người không chút kiêng kỵ mà đốt thuốc.
Thạch Chí Kiên hút ngon lành một hơi, phun ra một làn khói đặc. Lúc này, tay của hắn kẹp điếu xì gà, ánh mắt phách lối đối mặt với tám lão đại tài chính, sắc bén như chim ưng.
Thái Vạn Lâm nhìn thấy thái độ vững như bàn thạch của Thạch Chí Kiên, âm thầm gật đầu. Đây là một nhân tài. Trước mặt thiên quân vạn mã còn có thể trấn định tự nhiên như vậy, tính cách kiêu ngạo quả nhiên thú vị.
Thạch Chí Kiên ngậm điếu xì gà nhìn xung quanh, sau đó mới nghênh ngang bước đến chiếc ghế trống dành cho hắn, bước chân thể hiện sự ương ngạnh.
“Ngươi là giám đốc công ty Thần Thoại Hồng Kông Thạch Chí Kiên?” Vạn Cốc Hữu rất khó chịu với thái độ của Thạch Chí Kiên, lên tiếng hỏi.