Tuy nhiên, Thạch Chí Kiên đã đâm hắn một nhát, bảo hắn xem như không có chuyện gì xảy ra là không thể nào. Hắn chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên mà mắng: “Mẹ kiếp! Nơi này là đảo Formosa, không phải Hương Giang. Ngươi đừng chọc điên ta lên.”
Thạch Chí Kiên ngậm điếu xì gà, phun một làn khói về phía Bành Tứ Hải: “Mẹ nhà ngươi, đừng tưởng rằng ta từ Hồng Kông đến thì phải nhịn nhục các ngươi nhé. Các ngươi ăn hiếp người ta quen thói rồi à? Lão tử không sợ. Trời có sập xuống bả vai khiêng, đất sụt thì hai chân chống đỡ. Ta đã đến đây thì không có ý định ra ngoài đâu. Nào, đến đi, chúng ta đơn đấu.”
Thạch Chí Kiên nói xong, còn làm ra tư thế đánh quyền, ngoắc ngoắc tay với Bành Tứ Hải: “Không dám lên chính là cháu trai.”
“Ngươi ngươi ngươi.” Bành Tứ Hải tức đến mức ngực phập phồng, tái xanh cả mặt, ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh.
Những người khác nhìn Thạch Chí Kiên mặc áo lông chồn đứng trung bình tấn, bộ dạng phách lối, tất cả đều im lặng.