Nói xong, hắn tự tay mở một chai bia, đưa một chai cho Thạch Chí Kiên, rồi lại mở một chai cho Trần Diệu Thái: “Đồ nướng của ta có chút đặc biệt, phải súc miệng bằng bia bằng rượu, ăn mới ngon.”
Hắn lại mở chai rượu cao lương rót cho Thạch Chí Kiên, Trần Diệu Thái và mình mỗi người một ly.
Thạch Chí Kiên mỉm cười. Đầu tiên, hắn nhận lấy chai bia. Chờ Trần Kỳ Lễ dừng lại, hắn bưng chai bia lên, ba người chạm chai, cùng nhau uống một hơi cạn sạch.
Đây được coi là mở màn bữa cơm.
Thạch Chí Kiên nhấc cái cặp da dưới đất đưa cho Trần Kỳ Lễ: “Cảm ơn đã giúp đỡ.”