Thạch Chí Kiên hút một hơi thuốc, sau đó nói: “Thật ra, ta cũng chẳng có chuyện gì lớn cần ngươi làm, chỉ xin ngươi giúp một chuyện.”
Thạch Chí Kiên ghé sát lỗ tai Trần Kỳ Lễ, nói vài câu.
Ban đầu, sắc mặt của Trần Kỳ Lễ vẫn bình thường, nhưng rồi dần dần trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn Thạch Chí Kiên tràn đầy khâm phục: “Thạch tiên sinh, chiêu này của ngươi điên rồi.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Sao gọi là điên được? Ta cũng chỉ tự vệ mà thôi.”
Trần Kỳ Lễ im lặng, dường như vẫn còn suy nghĩ lời nói của Thạch Chí Kiên. Càng suy nghĩ, hắn lại càng kinh tâm động phách.