“Lão Hùng gặp được may mắn, có thể qua lại hai bên một cách tự nhiên. Còn những tác gia khác thì không được may mắn như vậy.” Giọng điệu của Tư Mã Linh tràn ngập cảm khái.
Thạch Chí Kiên hớp một ngụm nước trà, hắng giọng một cái: “Bây giờ ta đã hiểu được một số tình huống của các ngươi, nhưng ta rất hiếu kỳ, các ngươi nói với ta như vậy có tác dụng gì không?”
Tư Mã Linh nhìn Ngọa Long Sinh, Ngọa Long Sinh nhìn Gia Cát Thanh Vân.
Gia Cát Thanh Vân nhìn Cổ Long: “Lão Hùng, chúng ta đấu qua đấu lại trong giới văn học, đánh nhau cũng vì thể diện. Bây giờ mọi người lên cùng một thuyền, ngươi thấy…”
Cổ Long hiểu ý, lập tức khách sáo nói với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, hôm qua ta lỡ khoác lác ngươi có công ty điện ảnh Gia Hòa, tương lai sẽ quay rất nhiều bộ phim võ hiệp. Ngươi còn mua Phiêu Hương Kiếm Vũ, Sở Lưu Hương và rất nhiều quyển tiểu thuyết khác của ta. Cho nên, bọn hắn hy vọng có thể nhờ ngươi giúp đỡ một chút…”