Rất nhanh, Thạch Chí Kiên đã đến nhà hàng của khách sạn. Cách thật xa, hắn đã nhìn thấy Cổ Long, Thượng Quan Đỉnh và Cao Dung đang ngồi với nhau. Nhìn thấy hắn, Cổ Long vẫy tay: “A Kiên, bên này.”
Thạch Chí Kiên bước qua, trước chào hỏi Thượng Quan Đỉnh và Cao Dung. Sau đó, hắn dùng cháo loãng và bánh bao. Hắn cắn bánh bao một cái rồi mới ngẩng đầu hỏi Cổ Long: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Là như vầy, tối hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Hình như cái chức võ lâm minh chủ đó chẳng có tác dụng gì cả.”
“Sao?” Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa phun cái bánh bao trong miệng ra.
Cổ Long chống cằm, nháy mắt, dáng vẻ trầm tư “Ta và đám người Ngọa Long Sinh đấu đi đấu lại, chẳng khác nào tiện nghi cho mấy lão già nhà xuất bản kia.”