Trần Hổ Vượng nhìn thấy Trần Diệu Thái bị Triều Sán Ngưu bức đến không còn đường lui, sắp sửa thua trận, lập tức chắp tay sau lưng, mắt nheo lại, bình tĩnh nói: “A Thái, bây giờ ngươi đã biết đánh nhau không phải chỉ dựa vào man lực chứ?”
“Biết cái quỷ.” Trần Diệu Thái chợt quát lớn một tiếng, đột nhiên dậm chân xuống đất, cúi người lao về phía trước, không chút do dự ôm lấy eo Triều Sán Ngưu.
“Muốn chết.” Triều Sán Ngưu vung mạnh quyền nện xuống lưng của Trần Diệu Thái.
Bịch bịch bịch.
Giống như nện trống.