Đao Ba Cường sững sờ, sau đó mỉm cười. Nếu Thạch Chí Kiên chịu bỏ ra hai ba chục ngàn để giải quyết vấn đề này, cho dù hắn ăn chút thiệt hắn cũng sẽ chịu.
Dù sao, trên đời này không ai qua được tiền.
Nhưng không đợi Đao Ba Cường kên tiếng, Phan Tuấn đã nói: “Anh bạn, ngươi đang đùa ta à? Mặc dù ta không biết ngươi dựa vào đâu, nhưng ngươi đã đánh anh em của ta bị thương. Nếu ngươi không muốn hòa giải, vậy thì so tài xem hư thực đi.”
Lúc này Đao Ba Cường mới kịp phản ứng. Thì ra Thạch Chí Kiên đang đùa giỡn bọn hắn.
“Khốn kiếp, đến lúc này rồi mà còn dám đùa giỡn với ta. Ngươi cho rằng ta bị nhược trí à?” Ánh mắt Đao Ba Cường hiện lên ánh sáng hung ác. Hắn vung dao muốn cùng với đám đàn em xông lên.