“Các vị, không biết có phải các ngươi đã nhầm hay không? Ta không biết các ngươi, ta cũng không làm cái gì, vì sao các ngươi lại muốn cảm ơn ta?” Lôi Lạc vừa nói vừa đưa tay đỡ lão giả dậy.
“Không sai.” Lão giả run rẩy đứng thẳng người, nhìn Lôi Lạc cảm kích nói: “Thanh tra Lôi, vất vả cho ngươi rồi. Ba ngày qua ngươi không ngại cực khổ giữ vững trận địa ở đây, cung cấp vật phẩm phòng dịch cho chúng ta. Ban đầu chúng ta còn chê cười ngươi ở không kiếm chuyện làm, giả vờ giả vịt mà thôi.”
Mặt Lôi Lạc đỏ ửng. Không phải hắn đang diễn trò sao?
“Nhưng bây giờ chúng ta đã biết dụng tâm lương khổ của ngươi rồi.”
“Đúng vậy, tất cả chúng ta đều biết.”