Thạch Chí Kiên nhìn lướt chung quanh. Quả nhiên, nhiều người không hợp tác trong công tác phòng chống dịch bệnh. Ai cũng thích tụm năm tụm ba đứng nói chuyện với nhau, chẳng có mấy ai đeo khẩu trang. Ngược lại cồn, thuốc cảm mạo và thuốc hạ sốt thì lại được cấp không ít.
Tuy nhiên, Thạch Chí Kiên biết nhiều người trong số những người nhận thuốc là người nghiện ma túy, còn có một số người thích chiếm tiện nghi, cảm thấy lấy đồ miễn phí chính là kiếm bạo.
“Lạc ca, mấy việc phòng chống dịch bệnh này không gấp được đâu, phải từ từ mới được.”
“Từ từ đến bao giờ? Ta phải ở đây bao lâu? Ta ở đây ba ngày rồi. Ngươi nhìn ta đi, râu ria xồm xoàm, sắp sửa tàn tạ rồi.” Lôi Lạc chỉ vào mặt của mình, thảm thương nói.
“Lời này ngươi nên nói với đám truyền thông, nói với ta cũng vô dụng thôi.”