Thạch Chí Kiên đè chặt Đới Phượng Ny xuống ghế. Lần này, Đới Phượng Ny không kịp dùng tay chống vào ngực của Thạch Chí Kiên. Hai người giống như cái bánh nướng dán sát cùng một chỗ.
“Xú nam nhân! Thằng chó, ngươi mau cút đi.” Đới Phượng Ny chỉ cảm thấy Thạch Chí Kiên rất nặng, sắp đè chết nàng.
Thạch Chí Kiên vội vàng đứng dậy. Dưới ghế ông chủ có một bánh xe di chuyển. Thạch Chí Kiên càng giãy dụa, hai người lại càng lún sâu hơn, lại càng dán sát hơn.
“Ngươi đừng có lộn xộn. Tay của ngươi bỏ ở chỗ nào vậy? Miệng của ngươi cách xa ta một chút. Hu hu, ngươi muốn chết à?” Đới Phượng Ny gấp đến độ muốn khóc lên.
“Là ngươi lộn xộn bên dưới thì có. Mẹ kiếp!” Thạch Chí Kiên mắng to.