Cạch một tiếng.
Thạch Chí Kiên đóng cửa phòng lại.
Đới Phượng Ny cười lạnh, đặt mông ngồi xuống ghế ông chủ của Thạch Chí Kiên, bắt chéo chân, lắc lắc cổ chân khiến cho cái chuông bạc phát ra tiếng leng keng, miệng nói: “Có gì thì ngươi cứ việc nói thẳng. Bổn tiểu thư không còn cái gì để thua, cho nên ta không sợ ngươi uy hiếp.”
Thạch Chí Kiên chậm rãi chồm người qua, nhìn chằm chằm vào mắt Đới Phượng Ny, hai tay chống lên thành ghế, tư thái tràn ngập cảm giác áp bách.
Đới Phượng Ny chán ghét đưa tay đẩy hắn: “Ngươi muốn làm cái gì?”