Thạch Chí Kiên ngáp một cái lái xe chạy đến khách sạn lớn nhất cảng đảo.
Hắn xuống xe, vứt cho người giữ xe trực ca đêm gương mặt vô cùng mệt mỏi, để đối phương mang xe đi cất giùm, sau đó hắn đến quầy lễ tân thuê một căn phòng một người, treo bảng cấm làm phiền, áo cũng không thèm cởi, nhảy lên trên giường nằm ngáy o o.
Nằm trên giường lớn của khách sạn, Thạch Chí Kiên ngủ từ năm giờ đến tám giờ sáng.
Không cần ai gọi, Thạch Chí Kiên vẫn giống như cái đồng hồ mà tỉnh lại.
Ngáp một cái, Thạch Chí Kiên nhắm mắt nằm trên giường thêm một lát, sau đó hắn mới lắc lư ngồi dậy bước vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.